Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323541

Bình chọn: 7.00/10/354 lượt.

nhớ anh rể có ngoại hình không tồi, lại rất có “tiền đồ”, tương lai sáng lạng, còn thứ khác thì rất mơ hồ.

Cộng thêm Phạm Sĩ Hách làm việc rất kiêm tốn, cũng không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, chưa từng có scandal tình ái, vì vậy hình ảnh của anh rất ít lộ ra ánh sáng, để cho cô nhớ tới tướng mạo của anh qua tạp chí.

Rồi kết quả của không ấn tượng, chính là làm ra trận Ô Long này.

“Ha Ha!” Nghe câu chuyện, ông Mạnh cười to, vỗ vỗ vai Phạm Sĩ Hách: “Xin lỗi nhé, Sĩ Hách, con gái chú tính tình hơi lỗ mãng, nể mặt chú cũng đừng so đo gì nhé.”

Mạnh Nhược Kiều chỉ có thể cười theo, hết cách rồi, ai bảo cô trước đó không có tập qua, hơn nữa trước mắt có việc cần giúp, cô chỉ có thể hạ thấp mình.

Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt liếc về phía Mạnh Nhược Kiều, đôi lông mày rậm đẹp mắt như có như không giương nhẹ, tròng đen mơ hồ chứa một tia sang: “Cháu đương nhiên sẽ không so đo với em ấy rồi, dù sao về sau cháu còn phải dựa vào em ấy nhiều.”

“Khụ khụ!” Mạnh Nhược Kiều thiếu chút nữa thì sặc nước, nghĩ ra mình cũng vừa sặc rồi, kiềm lòng, dùng sức nặn ra nụ cười lấy lòng.

“Ha ha...” Ha! Người đàn ông có cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ này! “Anh rể, em chỉ đùa giỡn thôi, anh có lòng rộng lượng, đừng đem lời nói vừa rồi của em vào trong lòng nhé.” Cười, cố gắng cười, ngón tay bám vào y phục của bố, ám hiệu cho bố cô nói chuyện giúp cô.

“Đúng rồi, Sĩ Hách, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!” Hiểu được ám hiệu của con gái, ông Mạnh vội vàng mở miệng: “Nếu không bác làm chủ, mời cháu đi ăn nhận lỗi, đúng rồi, thuận tiện mời cả Lôi Lôi, hai người là hôn thê của nhau mà mấy ngày rồi cũng chưa gặp mặt đúng không?”

“Bác Mạnh, cháu chỉ nói giỡn thôi mà, hơn nữa cháu nên mời bác ăn cơm mới đúng” Phạm Sĩ Hách cười nhạt, nhưng Mạnh Nhược Kiều phát hiện ra ánh mắt của anh ta hàm chứa mỉa mai. “Mạnh tiểu thư, anh chỉ nói đùa như vậy thôi hi vọng em không tức giận…”

“Ha ha ha, dĩ nhiên không rồi.” Đi chết đi!

“Ai da, sao lại là Mạnh tiểu thư?” Ông Mạnh trợn mắt nhìn Sĩ Hách một cái: “Gọi lạnh nhạt như vậy làm gì? Gọi Kiều Kiều được rồi.”

“Đúng nha, anh rể, anh có thể gọi em là Kiều Kiều.” Sẽ không thoải mái lắm, nhưng phải tận dụng thời cơ bấu víu quan hệ, lại dùng ánh mắt ám hiệu cho bố cô.

“A, đúng rồi, Sĩ Hách nha, Kiều Kiều đang có chuyện cần làm phiền tới cháu đấy.” Ông Mạnh lập tức hiểu ý, mở miệng cười.

“Hả?” Phạm Sĩ Hách khẽ nhíu mày.

“Có phải gần đây chỗ cháu đang tính toàn xây dựng khu nghỉ mát sắp tới không? Kiều Kiều muốn nói chuyện với người phụ trách của dự án đấy.”

“Đúng vậy.” Dự án xây dựng khu nghỉ mát cũng không phải là bí mật, ánh mắt Phạm Sĩ Hách khẽ hiện lên, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều: “Không biết em vợ muốn nói chuyện gì vậy?”

Hừ, cô nghe được ba chữ ê ẩm kia! Cũng may từ trước đến giờ da mặt cô rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn lễ độ nâng lên nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh rể, là như thế này, không biết anh đã nghe qua thị trấn Hoa Đào chưa?”

“Nghe qua rồi.” Khẽ dựa bàn làm việc, Phạm Sĩ Hách tư thái nhàn nhã, tròng mắt đen lại sắc bén nhìn thẳng cô, lúc này thể hiện biểu hiện thông minh tỉnh táo của tổng giám đốc tập đoàn T.K.

Đối mắt với ánh mắt của anh ta, Mạnh Nhược Kiều cũng không né tránh, dũng cảm nhìn thẳng, nụ cười trên mặt giữ nguyên,không chứa hàm ý xấu xa nào.

“Anh rể, hôm nay em đến với tư cách là người đại diện của thị trấn Hoa Đào muốn cùng tập đoàn T.K nói chuyện hợp tác.” Cô tạm ngưng, thấy Phạm Sĩ Hách không lên tiếng, chỉ là nhìn cô, cô khẽ mỉm cười, lại tiếp tục mở miệng.

“Thị trấn nhỏ của bọn em từ trước đến giờ đều chú trọng vào cơ hội trồng trọt, cứ vào hàng năm tháng ba là có hoa đào quý nổi tiếng của thị trấn, du khách đến đấy rất nhiều, mà trấn chúng em còn có cả rượu hoa quả, lá trà cùng với bánh ngọt các loại, bất kể trên thị trường và trên mạng phản ứng cũng rất tốt, nghe được tập đoàn T.K sắp sửa thành lập khu nghỉ mát ở dưới chân núi, cho nên chúng em muốn cùng tập đoàn T.K hợp tác, khiến khu nghỉ mát buôn bán các sản phẩm nổi tiếng của thị trấn, cũng có thể hợp tác đưa đón xe, mời du khách ở khu nghỉ mát tới thăm quan một chút, dĩ nhiên, phần thu lợi chúng ta có thể nói chuyện xem phân chia như thế nào.”

Lần nữa dừng lại, nụ cười trên mặt Mạnh Nhược Kiều không thay đổi: “Không biết anh rể cảm thấy như thế sao?” Anh ta câm hả? Hay là không muốn nói chuyện?

“Nghe không tệ.” Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt Mạnh Nhược Kiều sáng lên: “Vậy…”

“Chỉ có điều hiện giờ tập đoàn T.K cũng không thiếu các xí nghiệp lớn với những nhà máy, hiệu buôn nổi tiếng hợp tác, cùng với những người này hợp tác thì lợi nhuận thu lại tuyệt đối không ít, em cảm thấy thị trấn nhỏ này mà so với những sản phẩm của các xí nghiệp lớn mà vượt được sao?” Phạm Sĩ Hách nhẹ nhàng nhướng mày, môi mỏng đẹp mắt như có như không giương nhẹ.

“Em không nói là vượt, nhưng em dám cam đoan tuyệt đối sẽ không thua.” Mạnh Nhược Kiều tự tin nói.

“Hả?” Phạm Sĩ hách có hứng thú, nhìn cô, nhìn mặt tự tin của cô có phần thú vị.

Người phụ nữ trước mặt này vẫn nở nụ cười lễ độ ngọt ngào, tuy nhiên trong ánh mắt này vẫn khô


XtGem Forum catalog