XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329960

Bình chọn: 7.00/10/996 lượt.



tốt, tiếc rằng lại chia tay với Nguyên Đông như vậy.

Khi Tần Dư

Kiều xoay người lên tầng, Lục Nguyên Đông cũng nhìn theo, đột nhiên có

cảm giác khó chịu đến mức khó thở, cứ như ngâm mình trong nước biển,

nước biển lạnh băng sắp nuốt trọn anh. Thật ra anh rất muốn nắm lấy thứ

gì đó, nhưng người nhảy xuống hưởng thụ kích thích là anh.

Lúc tinh trùng lên não, tình yêu của Lục Nguyên Đông chỉ chiếm hạ phong.

***

Ngày hôm sau chính là tiệc mừng thọ của Bạch Diệu, vì hôm qua Bạch Quyên bị

Bạch Diệu mắng nên đến đêm lại về hang ổ của mình, Tần Dư Kiều gọi điện

thoại cho cô, Bạch Quyên vẫn đang mơ màng: “Kiều Kiều, hôm qua chị giúp

em xả giận như vậy, hôm nay em ra mặt giúp chị, chị ngủ một lát rồi

đến…”

Tần Dư Kiều: “…”

Vừa cúp điện thoại, Lục Cảnh Diệu lại gọi đến.

“Hôm nay bận lắm không?”

Tần Dư Kiều dựa lưng vào tường, bất tri bất giác đã coi Lục Cảnh Diệu như

người đàn ông của mình, giọng điệu hơi hờn giận: “Hôm qua dì Dương và

Nguyên Đông đến đây…”

“Anh biết, hôm qua chị hai cũng nói với anh rồi.” Giọng điệu Lục Cảnh Diệu không thể hiện rõ thái độ, thản nhiên,

nhưng vẫn luôn suy nghĩ cho cô, hơn nữa rất hiểu suy nghĩ trong lòng cô, “Chuyện của Nguyên Đông với Vương Bảo Nhi là thật, cho nên em không cần phải áy náy gì, người em cảm thấy nên áy náy là anh và Hi Duệ. Cái gì

nhẹ cái gì nặng, em đã lớn như vậy rồi, trong lòng phải tự hiểu rõ.”

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Được rồi được rồi, em cúp đây.”

Lục Cảnh Diệu không chịu cúp: “Hôn một cái.”

Tần Dư Kiều: “Dở hơi.”

Lục Cảnh Diệu: “Hôn một cái.”

Tần Dư Kiều cúi đầu cười ra tiếng, sau đó “chụt” một cái với di động: “Có thể cúp máy được chưa?”

“Vội gì chứ, anh còn chưa hôn em mà.” Lục Cảnh Diệu nói như lẽ đương nhiên.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc có tiếng gõ cửa, nhưng anh không

vội cúp điện thoại, sau khi nói thêm mấy lời sến rện mới cúp máy, vui vẻ dựa lưng vào ghế, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Lục, đây là quà mừng thọ.”

Lục Cảnh Diệu mở tấm tranh chữ của một danh gia mà thư ký đưa cho anh, nhìn mấy lần: “Ra ngoài đi.”

Thật ra Lục Cảnh Diệu không thích lấy lòng người khác, nhưng anh có thể lấy

Tần Dư Kiều hay không, Bạch Diệu này vẫn là mấu chốt. Ông ta chính là

người nhà mẹ đẻ của Tần Dư Kiều đó.

***

Ở thành phố S, nhà họ Bạch không tính là danh gia vọng tộc, nhưng cũng có căn cơ vài đời,

hơn nữa Bạch Diệu biết làm người, cũng có quan hệ rộng ở thành phố S. Vì vậy lễ đại thọ sáu mươi tuổi của Bạch Diệu, nhà họ Lục, Hàn, Triệu,

Giang, Nhan, Đỗ ở thành phố S đều có mặt, vấn đề là mỗi nhà cử ai và bao nhiêu người đến.

Ví dụ như nhà họ Hàn, tuy ông Hàn không đến

nhưng con trai cả và con trai thứ hai đều có mặt. Tần Dư Kiều rất chú ý

đến con trai cả Hàn Ích Dương kia.

Trước kia Bạch Quyên từng nói

chị ấy thích Hàn Ích Dương, kết quả lên đại học lại yêu Trần Tri Trạch

tha thiết, về sau nhắc tới Hàn Ích Dương, giọng điệu muốn sống muốn chết đã thay đổi, “Em nói Hàn Ích Dương à? Anh ta chính là tên lưu manh một

vạn tuổi.”

Hai người con trai của nhà họ Hàn đều xuất sắc hơn

người, bởi vì hồi trước làm ăn với Tô thị nên Tần Dư Kiều cũng hóng hớt

được ít chuyện của nhà họ Hàn. Về phần Chu Thương Thương kia, có vô vàn

cách giải thích khác nhau, có người nói cô ta xui xẻo, cũng có người

ghen tỵ không thôi. Có điều nhìn thấy ba đứa nhóc sinh ba xinh đẹp ngồi

bên cạnh con trai thứ hai nhà họ Hàn, Tần Dư Kiều cũng cảm thấy Chu

Thương Thương đúng là may mắn.

***

Trên đại sảnh, chủ yếu

do Tần Dư Kiều và Trần Tri Trạch tiếp đãi, Tần Dư Kiều tiếp xúc không

nhiều với ông anh rể này, chỉ biết anh ấy làm việc thỏa đáng, nhưng tính khí hơi lạnh lùng. Bạch Quyên náo loạn đòi ly dị với anh ấy đã nhiều

năm, anh ấy lại không hề tỏ chút thái độ, vẫn giữ khuôn phép lo liệu

chuyện làm ăn cho nhà họ Bạch.

Bạch Diệu rất áy náy với đứa con rể này, cho nên phần lớn chuyện làm ăn của nhà họ Bạch đều ở trong tay Trần Tri Trạch.

“Kiều Kiều, em gọi điện cho Quyên Tử hộ anh.” Trần Tri Trạch nói với cô.

Tần Dư Kiều không chịu nổi vợ chồng nhà này, quan hệ lạnh lùng đến ngay cả

điện thoại cũng không muốn gọi, Tần Dư Kiều vào phòng vệ sinh gọi điện

cho Bạch Quyên: “Chị có đến không hả?”

Bạch Quyên: “Đến, đến, đến, chị còn phải chúc ông già phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn mà…”

“…”

Lúc Tần Dư Kiều cúp điện thoại đi ra, nhà họ Giang và nhà họ Lục đến gần

như một lúc. Thiệp mời gửi tới nhà họ Lục vốn nhiều nhất, có điều hình

như do cô và Lục Nguyên Đông chia tay, nên hôm nay nhà họ Lục chỉ có Lục Gia Anh, Dương Nhân Nhân, Lục Nguyên Đông, và cả Lục Cảnh Diệu cùng Hi

Duệ đến.

Bạch Diệu sợ cô xấu hổ nên bảo Đỗ Ngọc Trân dẫn cô tới chỗ nhà họ Giang, còn mình tới tiếp đãi người nhà họ Lục.

Kết quả khi cô thấy Giang Hoa ngồi ở bàn nhà họ Giang thì Tần Dư Kiều mới biết được cái gì gọi là tình cờ.

Tần Dư Kiều cảm thấy lâu rồi mình chưa gặp Giang Hoa, chắc hẳn tính cách

anh ta đã thay đổi ít nhiều, kết quả vẫn hèn hạ như xưa.

Giang Hoa nói với Giang Nham bên cạnh: “Tần Dư Kiều, mối tình đầu của em,