
cô nàng cắm sừng em đó.” Ngoại truyện 3: Giao tiếp
Lúc Tiểu Duệ Duệ chưa biết nói đã biểu hiện thích giao tiếp với mọi người.
Nó sẽ chia sẻ đồ chơi của mình với mọi người, nếu có ai đến gần nó, nó
sẽ đưa đồ chơi trên tay cho họ, có ý muốn cùng chơi.
Thật ra đó là một nắm gạo nếp cô đơn đến hỏng người.
Mặc dù Lục Cảnh Diệu thấy Lục Hi Duệ rất phiền, song chuyện đầu tiên anh
làm khi về nhà là nhìn nó. Khi Tiểu Duệ Duệ trông thấy anh thì rất vui
vẻ, đưa đồ chơi trên tay cho anh, còn bi bô nói những lời mà Lục Cảnh
Diệu không hiểu.
Lục Cảnh Diệu đưa tay nhận món đồ chơi trên tay
Tiểu Duệ Duệ, nhìn vẻ mặt chờ mong của nó nên cúi xuống cùng chơi. Sau
khi nhận món đồ chơi trên tay Tiểu Duệ Duệ lại đưa trả cho cậu nhóc.
Tiểu Duệ Duệ tự nhiên đưa tay ra đón.
Lúc tay nó chuẩn bị chạm tới món đồ chơi, Lục Cảnh Diệu lại rụt tay về.
Tiểu Duệ Duệ bị lừa cũng không ầm ĩ, còn nhếch miệng cười.
Sau đó Lục Cảnh Diệu lại cùng chơi với Tiểu Duệ Duệ, khi hết hứng rồi thì đưa đồ chơi cho Tiểu Duệ Duệ luôn.
Tiểu Duệ Duệ không thỏa mãn, không hiểu nhìn vào Lục Cảnh Diệu, ném đồ chơi
trên tay lên người Lục Cảnh Diệu, sau đó lại vươn tay ra lấy, ý muốn
tiếp tục chơi trò này.
Lục Cảnh Diệu lặng thinh liếc nhìn, nói với vú em đứng ngoài: “Ôm nó ra ngoài bú sữa.”
------
Tần Dư Kiều lại một lần nữa khẳng định mắt nhìn đàn ông của mình rất tệ,
chỉ cần nghĩ tới Giang Hoa từng là mối tình đầu của cô, cô đã hận không
thể quay về bụng mẹ sống lại một lần rồi.
“Gặp anh… thật bất
ngờ." Tần Dư Kiều cười gượng với Giang Hoa, người đứng bên cạnh Giang
Hoa chắc là Giang Nham, con trai độc nhất của nhà họ Giang ở thành phố
S. Giang Nham có vẻ hơi kinh ngạc, sau khi liếc nhìn cô vài lần, vội
vươn tay ra: “Cô Tần, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tần Dư Kiều cười khẽ,
rút bàn tay đang nắm tay Giang Nham lại: “Anh Giang thật vui tính, tôi
nào có tiếng tăm gì để anh ngưỡng mộ đã lâu?”
Giang Nham ngoài
mặt thì cười hì hì, nhưng trong lòng lại hỗn loạn: Nếu Tần Dư Kiều có bề ngoài thế này thì anh đã làm khổ Lục Nguyên Đông thật rồi. Lại còn giới thiệu Vương Bảo Nhi gì đó cho cậu ta biết… Không khỏi giận lây sang
Triệu Tử Thành, cũng do cậu ta nói mình đã gặp Tần Dư Kiều tận mặt, về
còn chém gió gì mà bà mập, gì mà béo đến nỗi không thể gặp người, gì mà
mặt như bánh mì. Kết quả lại là một mỹ nhân, con mắt kia chỉ dùng để câu cá thôi hả?
Giang Nham dừng một chút, giơ bàn tay vẫn còn đặt
trên không lên vỗ vai Giang Hoa, “Hoa Tử là em họ tôi, trước kia cậu ấy… thường nhắc tới cô.” Giang Nham vô cùng chột dạ. Tối hôm qua mấy anh em tụ hội, Vương Bảo Nhi đã đi cùng Lục Nguyên Đông rồi, hỏi sao lại thế
này, Lục Nguyên Đông thờ ơ: “Ông đúng là nhiều chuyện.”
Anh đúng là nhiều chuyện, rảnh rỗi sinh nông nổi.
“Tôi đi chào hỏi ông Bạch đây, mọi người cứ nói chuyện đi.” Nói xong, Giang Nham đã chạy lấy người.
***
Giang Nham đi rồi, Giang Hoa đánh giá Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, nhiều năm không gặp, em càng thêm xinh đẹp.”
Lúc Tần Dư Kiều tô son dặm phấn ở phòng trang điểm, cũng hài lòng phần nào
với dáng vẻ hiện tại của mình, cười nhận lời khen tặng của Giang Hoa.
Vui vẻ lên tiếng: “Em không ngờ anh lại nhắc chuyện bị cắm sừng năm đó
với mọi người đấy.”
Giang Hoa bật cười, thân thiết đụng vai Tần
Dư Kiều: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng để ý. Chuyện của mấy năm trước
rồi, anh cũng không phải chị Tường Lâm*, anh cam đoan không nhắc tên em
với Giang Nham đâu.”
* Chị Tường Lâm: Nhân vật trong tiểu thuyết
“Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn. Chị Tường Lâm là phụ nữ lao động điển hình ở
nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, cam chịu. Cuộc đời chị
vô cùng đau khổ gian truân. Chị có hai đời chồng. Sau khi chồng hai và
con trai qua đời, chị từ một người phụ nữ đảm đang trở nên túng quẫn,
vụng về; gặp ai cũng nhắc tới đứa con trai đã qua đời và cuộc đời bi
thảm của mình, làm người ta ghét bỏ. Về sau chị chết trong cảnh nghèo
túng.
“Sao anh lại tới thành phố G vậy?” Tần Dư Kiều nhìn tay của Giang Hoa đang đặt trên vai mình, ra hiệu cho anh bỏ xuống.
“Có cuộc họp.” Giang Hoa tự giác dời tay, sau đó mở rộng hai tay, chưa cho
Tần Dư Kiều thời gian chuẩn bị đã ôm chầm lấy cô, kéo cô vào sát người
mình, “Kiều Kiều, chúng ta đã là người trưởng thành rồi, đừng như vậy
nữa. Chúng ta đã không thể làm người yêu, nhưng vẫn là bạn bè cùng lớp
thanh mai trúc mã mà?”
Cái ôm này của Giang Hoa rất khẳng khái,
nếu cô nhăn nhó lại làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, cho nên Tần Dư Kiều dứt khoát ôm lại Giang Hoa, tựa vào bên tai Giang Hoa khẽ nói: “Nói
không chừng anh còn là em rể của em đấy.”
“Em rõ chuyện của anh
vậy à?” Giang Hoa buông cô ra, nhếch miệng cười khẽ, để lộ hàm răng
trắng như sứ rồi nói, “Thật ra anh đã sống chung với Nghiên Thanh hai
năm rồi.”
“Vậy à?” Tần Dư Kiều cong miệng cười. Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ bất chợt xuất hiện giữa cô và Giang Hoa, là Lục Hi Duệ.
Hôm nay nó mặc bộ Âu phục nhỏ kẻ ca rô, Âu phục được là thẳng chỉnh tề,
mái tóc cũng được chải cẩn thận, không có mấy sợi chẽ lung tung, rẽ ngôi ba bảy.
Tần Dư