
như
đóa hoa quỳnh nở rộ, như ngừng lại trong tim anh.
Lục Nguyên Đông cúi gằm mặt, không nói gì cả.
Tần Dư Kiều hơi bực mình, cô đã có lòng giải vây cho anh, anh còn không biết đón lấy.
Đúng lúc này, Bạch Quyên không chịu được nói chen vào, giọng điệu gây khó
dễ, nói toạc trước mặt Bạch Diệu và Đỗ Ngọc Trân: “Tần Dư Kiều, bây giờ
em còn nói giúp Lục Nguyên Đông à? Cái gì mà tính cách không hợp chứ,
ảnh của anh ta và Vương Bảo Nhi sắp đăng lên báo rồi kìa. Em đừng làm
người tốt như vậy có được không? Lòng tốt của em, người ta chưa chắc đã
cần!”
Tần Dư Kiều: “…”
“Nhưng chuyện này cũng chẳng trách
em được, là nhà họ Bạch có lỗi với em. Cả nhà chị đều bị mù mắt, ba chị
bị mù mắt, mẹ chị bị mù mắt, chị cũng bị mù mắt, tự nhận là tìm một mối
tốt cho em, cuối cùng lại làm em mất mặt. Xin lỗi em, Kiều Kiều.”
Đôi lúc Tần Dư Kiều cảm thấy tính khí Bạch Quyên cũng như Lục Cảnh Diệu,
rất giỏi việc giải quyết chuyện giữa người và người. Hơn nữa một khi có
chuyện gì níu chân, cũng chỉ có cô ấy khiển trách người khác. Nói thì cứ như súng liên thanh, không thèm để ý sắc mặt người khác.
Bạch
Quyên vừa dứt lời, Bạch Diệu và Ngọc Trân đều tiến lên ngăn lại, nhưng
nào có ngăn được. Ngừng một lát, Bạch Quyên lại nói tiếp: “Thật ra bây
giờ chia tay cũng tốt, dù sao còn tốt hơn việc sau khi kết hôn mới xảy
ra chuyện. Nói như vậy, Lục Nguyên Đông, tôi còn phải biết ơn anh, anh
không để Kiều Kiều nhà tôi trở thành phụ nữ bị chồng bỏ.”
“Quyên Tử…” Mặt Dương Nhân Nhân lúc đỏ lúc trắng, rối rắm nhìn Bạch Quyên, “Nguyên Đông không đúng, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Bạch Quyên càng lúc càng hăng, “Tôi không nói cậu ta đúng,
đương nhiên cậu ta sai, hơn nữa là sai lầm lớn! Nếu ban đầu cậu ta không hài lòng với Kiều Kiều nhà chúng tôi thì có thể nói thẳng, kết quả cậu
ta lại đùa giỡn nói lời đường mật với Kiều Kiều nhà chúng tôi. Kiều Kiều nhà chúng tôi rất đơn thuần, còn thật lòng yêu thương cậu… Lục Nguyên
Đông, em ấy thật sự muốn kết hôn với cậu, muốn ở bên cậu… Kết quả cậu
thật tốt, mới qua lại được một thời gian đã bắt cá hai tay rồi, không
phải rõ ràng là ức hiếp người sao. Lục Nguyên Đông, cậu nói thật đi,
Vương Bảo Nhi kia có gì hơn Kiều Kiều nhà chúng tôi, có phải chê Kiều
Kiều nhà chúng tôi béo hay không? Mắt chó của cậu đúng là bị mù mà, cậu
có biết bởi vì chuyện của cậu, Kiều Kiều nhà chúng tôi cũng… cũng… gầy
mất mấy cân hay không…”
Bạch Quyên càng nói càng hăng, càng lúc càng khoa trương.
“Bạch Quyên…” Tần Dư Kiều giữ chặt tay chị họ Bạch Quyên, “Chị để tự em tự
giải quyết đi. Chị lên tầng chọn trang sức phối hợp với lễ phục giúp em
với.”
Bạch Quyên còn có một câu chưa nói, đâu chịu đi, hất tay
Tần Dư Kiều rồi nói một câu cuối cùng: “Cũng đúng, nhà họ Lục các người
giàu có, là gia tộc cách mạng, các người nhà lớn nghiệp lớn, các người
gia tài bạc vạn… Tóm lại, là nhà họ Bạch nhà họ Tần chúng tôi trèo cao,
cho nên tạm biệt không tiễn.” Nói xong, còn chìa tay tỏ ý “mời đi”,
khiến Bạch Diệu, Đỗ Ngọc Trân tức giận đến mức không nói nên lời.
“Bạch Quyên, con im miệng cho ba!” Bạch Diệu bực mừng quát lên, nghiêm mặt. “Con lên tầng cho ba!”
Bạch Quyên nói sướng mồm, vỗ vai Tần Dư Kiều: “Bây giờ em xử lý đi.”
……
Bạch Quyên thì sung sướng, còn Tần Dư Kiều thì đau đầu không biết nên mở
miệng thế nào. Quay lại nhìn Dương Nhân Nhân: “Dì Dương, dì cũng biết
tính tình của Quyên Tử, dì đừng so đo với chị ấy.”
Dương Nhân Nhân thật ra rất dễ xúc động, rất dễ mềm lòng, lăn ra khóc ngay được. Bà kéo tay Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, xin lỗi…”
Tần Dư Kiều nhìn bác trai, biểu cảm cầu xin giải thoát.
Bạch Diệu chậm rãi đứng lên, “Thật ra đều là chuyện của bọn nhỏ, người lớn
chúng ta cần gì ầm ĩ cùng chúng nó. Quyên Tử có một câu không sai,
chuyện này người đáng trách nhất là tôi. Kiều Kiều cũng chưa ế, tôi gấp
làm gì.”
Đỗ Ngọc Trân là bạn tốt của Dương Nhân Nhân, đêm nay
cũng không biết nói gì, chỉ lo lắng thở dài. Trước kia bà cho rằng Tần
Dư Kiều chuyển ra ngoài để tiện hẹn hò, bây giờ đoán chừng đang chữa vết thương lòng.
“Bác Bạch, là cháu có lỗi với Dư Kiều, phụ lòng cô
ấy…” Lục Nguyên Đông nhìn xoáy vào Tần Dư Kiều, cúi mình trước Bạch
Diệu, “Cháu xin lỗi.”
Bạch Diệu thở dài đỡ Lục Nguyên Đông lên,
nói với giọng điệu trưởng bối: “Người trẻ tuổi phạm chút sai lầm cũng
không sao, nếu Kiều Kiều đã nói không sao, cậu cũng không phải áy náy,
đối xử với cô gái kia thật tốt, đừng phạm sai lầm nữa. Về phần cậu và
Kiều Kiều, coi như hữu duyên vô phận đi.”
Lục Nguyên Đông gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Tần Dư Kiều cười gượng hai tiếng, nói với hai bác: “Vậy mọi người trò
chuyện, con cũng lên tầng đây. Còn vẫn chưa chọn được… trang sức.....”
Đỗ Ngọc Trân gật đầu với cô, vẻ mặt áy náy, sau đó nói với Dương Nhân
Nhân: “Nhân Nhân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, lời của Quyên Tử đừng
để trong lòng. Nó vốn vậy, nói chuyện với người ta cứ như ăn phải thuốc
nổ.”
“Không sao.” Dương Nhân Nhân thản nhiên nói, nhìn theo bóng
lưng đi lên tầng của Tần Dư Kiều, trong lòng vẫn tràn nuối tiếc: Cô bé