
hòa nhã xử lý chuyện nào ra chuyện
nấy, nên mọi người cũng dần cảm thấy gần gũi.
Lúc Tần Dư Kiều từ
cầu thang đi xuống, Lục Nguyên Đông cũng không nhìn cô, thậm chí anh ta
còn cố ý không nhìn Tần Dư Kiều, nhưng tầm mắt vẫn không tự chủ được
liếc về phía cô.
Ở trên sàn đá hoa cương màu đen có thể soi rõ
bóng người, Tần Dư Kiều mặc bộ váy công sở màu đen làm nổi bật lên làn
da trắng như sứ nhẵn nhụi của cô. Dưới làn vày là một đôi giày cao gót
bảy cm, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, rồi đến mắt cá chân tinh xảo
khéo léo, có cảm giác xinh đẹp cao quý như ánh trăng. Cái cảm giác dịu
dàng lại tinh xảo không phô trương này khiến cho người khác không dời
mắt được.
Lục Nguyên Đông thu hồi tầm mắt, yên lặng cúi đầu. Anh
ta nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu nói hôm qua. Hôm qua là đến lượt chi
cả túc trực linh cữu, trên đường anh ta đến linh đường đã gặp Lục Cảnh
Diệu, sau đó ngồi xuống tán gẫu.
"Thật ra cháu không cần đi Tây
Bắc đâu, nếu muốn rèn luyện, chi nhánh công ty ở nước ngoài có nhiều
chức vụ thích hợp cho cháu hơn."
"Chú, cháu đã nghĩ kỹ rồi, ba mẹ cháu cũng đã đồng ý với quyết định này. Trước cho tới nay, cháu đều
được ba mẹ và ông nội bao bọc, thế cho nên dù có lớn xác thì vẫn không
biết mình muốn cái gì, nhìn người nhìn chuyện cũng hay bị nhầm."
"Cháu tự mình quyết định là được rồi, nhưng đến Tây Bắc nhất định sẽ rất gian khổ, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng. Lần này cháu đi không phải lấy thân
phận của cháu đích tôn nhà họ Lục mà là nhân viên của Lục thị."
Nếu Lục Nguyên Đông đã chuẩn bị kỹ càng thì có vài vấn đề không thể nào
không nghĩ đến. Ban đêm tĩnh lặng xinh đẹp, nhà họ Lục phủ trong hai màu đen trắng, khiến đêm tối cũng nhuộm không khí bi thương.
Chỉ có điều bi thương của đàn ông giấu ở trong lòng.
Lúc Lục Nguyên Đông sắp đi, Lục Cảnh Diệu nhắc tới Vương Bảo Nhi: "Địa chỉ
của cô Vương chú đã đưa cho cháu rồi đấy, bây giờ hai đứa có thể nối lại duyên cũ rồi."
Lục Nguyên Đông cười: "Chú, chú không sợ ông nội tức giận nhảy khỏi quan tài sao?"
"Có gì phải sợ." Lục Cảnh Diệu toàn thân màu đen, gương mặt tuấn tú có thêm một phần nghiêm túc, "Nếu như cháu và cô Vương tiểu thư thật lòng yêu
nhau, vậy thì coi như chú làm một chuyện tốt. Còn nếu không phải như vậy thì cho dù chú có cho cháu số điện thoại cháu cũng sẽ vứt vào sọt rác
thôi, đúng không?"
Lục Nguyên Đông cũng không muốn nói thêm về
Vương Bảo Nhi nữa, là chính Lục Cảnh Diệu nói xong liền cười: "Thật sự
yêu một người là không so đo quá khứ của người ấy .... Hơn nữa về quan
hệ trước kia của cô Vương và chú ba, ông nội cũng không có chứng cớ. Lần đó chú nhìn thấy cô Vương, cảm thấy cô ấy khóc thê thảm như vậy, xem ra là thật lòng với cháu đấy."
Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh
Diệu thật quá đáng ghét, nhưng không hiểu sao lại khiến anh thoải mái
hơn rất nhiều. Anh đánh cho chú mình một phát thật mạnh: "Chú út, chú
đang cười cháu đấy à?"
Lục Cảnh Diệu mím môi, liếc nhìn chậu cúc
trắng dưới ánh đèn đang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó anh ngước
mắt nói: "Chuyện này Kiều Kiều không biết, cháu đừng nói với cô ấy."
Tại sao Lục Cảnh Diệu không nói cho Tần Dư Kiều biết ư. Ngày đó ông cụ bảo
anh xử lý chuyện Vương Bảo Nhi, anh đã cho người điều tra mọi chuyện. Sự thật đã vượt ra khỏi suy nghĩ của anh. Nếu như lấy người tình hay bạn
gái của Lục Cảnh Thành làm mốc, thì sẽ phát hiện tất cả đám phụ nữ đó
đều khá giống nhau. Gần như là cùng chiều cao, giống nhau cái cằm đáng
yêu rất đặc biệt, cùng kiểu môi đỏ mọng răng trắng, lúc cười khóe mắt
cũng sẽ nhướn lên....
Trước có hổ sau có sói, cưới một người vợ
quá xinh xắn thật sự là phải lo trong lo ngoài mà. Không phải Lục Cảnh
Diệu không lo Lục Cảnh Thành có ý đồ với Tần Dư Kiều.
Dù loại tâm tư này có biến thành hành động hay không thì nó đều không trong sáng,
thậm chí sẽ trở thành vết nhơ của cả gia tộc. Không phải Lục Cảnh Diệu
không tin tưởng Tần Dư Kiều mà là anh không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô. Nếu như có thể, anh không muốn Kiều Kiều thấy
những thứ xấu xí này, cô chỉ cần làm việc mình thích, không quên ở bên
cạnh anh, sống bên cạnh Duệ Duệ cùng anh và con gái nhỏ sau này của bọn
họ.
....
Sau khi tang lễ của Lục Hoà Thước kết thúc, nhà
họ Lục lại từ từ khôi phục sự yên bình. Lục Nguyên Đông đi Tây Bắc, phụ
trách hạng mục khai phá năm năm của Lam Điền. Lục Cảnh Thành ra nước
ngoài, bảo là muốn học lên tiến sĩ, sau đó Trương Kỳ lập tức mang con
gái đi cùng. Dương Nhân Nhân cùng Lục Cảnh Thịnh chuyền đến nhà cũ ở.
Sau này, vào ngày tết hàng năm, mọi người từ mọi miền mọi nước đều trở về tụ họp. Gặp mặt xong lại vội vã rời đi.
Dương Nhân Nhân luôn nói nhà cũ không cần nhiều người phục vụ, nhưng bà chưa
bao giờ sa thải bất cứ ai. Lục Hoà Thước đi rồi, hoa cỏ lúc trước ông cụ trồng giờ được người làm chăm sóc kĩ càng mỗi ngày.
Lục Hi Duệ
dưới sự giúp đỡ của Lục Cảnh Diệu đã trồng một cây con ở góc vườn hoa
nhà cũ. Lúc trồng cây xong, Lục Hi Duệ kéo Tần Dư Kiều đến xem, hưng
phấn nói với cô: "Mẹ, ba nói về sau