
đó, Quả Quả và Lục Lục liền tiến vào trạng thái sống chung.
Tần Dư Kiều xoay người, Lục Cảnh Diệu không ngủ, đôi mắt sáng không ai
bằng, sau đó Tần Dư Kiều để tay chính lên người Lục Cảnh Diệu .
Động tác này của cô khiến cả người Lục Cảnh Diệu xôn xao, lúc đang định mở
miệng nói chuyện thì Tần Dư Kiều nói: "Đừng nói gì cả, ngủ đi."
Một đêm tĩnh lặng, ngày hôm sau Tần Dư Kiều tỉnh dậy sớm hơn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu rất ít khi ngủ quên, sau khi anh tỉnh lại liền Tần Dư
Kiều ở dưới tầng kiểm tra cặp sách cho Hi Duệ. Tóc cô cũng buộc nửa, lúc cúi đầu kiểm tra cặp sách có vài lọn tóc rơi xuống, tăng thêm một phần
an tĩnh nhu hòa.
Đột nhiên Lục Cảnh Diệu cảm thấy tất cả những
điều này đều rất đáng giá, cho dù Kiều Kiều có lẽ sẽ giận anh cả đời
này, anh cũng cảm thấy ông trời rất ưu ái anh. Là năm tháng khiến cho
anh hiểu ra, hai người muốn ở bên nhau có rất nhiều khó khăn. Có lẽ đến
lúc ở bên nhau rồi, chỉ vì một cái xoay người tùy hứng thôi cũng sẽ đánh mất tình yêu và hạnh phúc, cuối cùng không bao giờ có thể tốt đẹp như
lúc ban đầu được nữa.
Lục Cảnh Diệu thay quần áo xong xuống tầng
ăn sáng cùng vợ và con trai. Ăn xong bữa sáng anh và Kiều Kiều cùng nhau đưa Hi Duệ đi học, sau đó anh và Kiều Kiều sẽ tự trở về công ty của
mình, khi ở trên xe thì bàn bạc chuyện buổi chiều đến viện thăm ông cụ.
Lục Hoà Thước sắp xuất viện, nhưng thời gian xuất viện càng gần ông lại
càng nóng nảy. Mỗi lần Tần Dư Kiều đi thăm ông đều bị Lục Hoà Thước độc
miệng châm chọc vài câu.
Nhưng Tần Dư Kiều cũng không giận, cái
gì nên đáp trả thì đáp trả, nên nhận thì vui vẻ nhận, có lúc dứt khoát
không nói gì, cuối cùng người khó chịu lại là Lục Hoà Thước, chẳng được
bao lâu lại chủ động hỏi cô: "Vừa rồi coi như tôi không nói gì đi, cô sẽ không hẹp hòi mà không quan tâm tới tôi chứ?"
"Ba, ba không biết mỗi lần ba nói hoa quả con mua không ngon con lại đau lòng đến mức nào đâu."
"Đau lòng cũng là hoa quả mới đúng, cô cần phải đau lòng." Sắc mặt Lục Hoà
Thước hơi thả lỏng một chút, bộ dạng sĩ diện hệt như Lục Cảnh Diệu nói,
"Vốn không ngon, chẳng lẽ nhất định tôi phải khen ngon sao, tôi không
thể nói thật được hả?"
"Vậy ba muốn ăn quả gì, con sẽ đi mua cho
ba." Sau đó Tần Dư Kiều liền cười hùa vào với Lục Hoà Thước. Cô rất hiểu tính khí Lục Hoà Thước, cái gì cần nghe thì nghe, cái không cần nghe
thì cứ để vào tai phải ra tai trái. Nhưng cô vẫn không lơ là trách nhiệm của mình, cho dù có y tá ở ngay bên cạnh, Tần Dư Kiều cũng đúng giờ đo
nhiệt độ, xem lúc nào thì nên uống thuốc, hôm nay uống bao nhiêu v..v…
cô đều nắm rất rõ.
Cho nên khi Lục Hoà Thước xuất viện, Lục Gia
Anh đã nhận xét thái độ lục cỉa ông đối với Tần Dư Kiều như sau: "Trước
kia ba thương chị nhất, bây giờ lại là Kiều Kiều rồi. Nếu như mẹ vẫn còn sống thì hồi nhỏ thiên vị cậu sáu, bây giờ thể nào cũng chuyển sang
thiên vị Kiều Kiều cho xem."
Tần Dư Kiều lại không thấy Lục Hoà
Thước thương cô chỗ nào cả, chỉ cảm thấy thân thiết hơn mà thôi. Sau đó, sau khi Lục Hoà Thước qua đời mấy ngày, mọi người ở Lục trạch nghe luật sư và quản gia đọc di chúc phân chia tài sản mới thấy Lục Hoà Thước quả thực rất thiên vị cô và Hi Duệ.
Lục Hoà Thước qua đời vào ngày 5 tháng 9, hưởng thọ 83 tuổi.
Có lúc người già ngã bệnh chỉ là chuyện chớp mắt. Tháng sáu, Lục Hoà Thước kiểm tra ra phát hiện bị ung thư gan, di căn đến tuyến dịch lim-pha.
Lúc đầu mọi người đều dấu Lục Hoà Thước, Lục Hoà Thước lại tựa như gương
sáng, biết con cái dấu mình, nên khi nhập viện tính tình ông bỗng trở
nên tốt hơn hẳn. Có lúc ở bệnh viện còn kể cho Tần Dư Kiều nghe chuyện
bà nội Hi Duệ .
"Ba và bà ấy trước kia đúng là oan gia, cả ngày
đều cãi nhau. Phụ nữ phải dịu dàng, nhưng bà ấy lại rất xấu tính, còn
xoi mói hơn ba nữa. Nhưng cứ cãi nhau như vậy qua cả đời, ba cảm thấy
mình hạnh phúc hơn rất nhiều người đàn ông, bởi vì người cãi nhau với ba là A Hòa."
A Hòa là tên thời con gái của ba nội Hi Duệ, khi
nhìn Lục Hoà Thước nằm trên giường bệnh cười híp mắt nhắc tên thời con
gái của vợ, mỗi lần từ phòng bệnh đi ra mắt Tần Dư Kiều đều đỏ bừng ướt
át.
"Trước kia mỗi lần ba và A Hòa gây gổ đều đòi ly hôn, giống
như không đòi ly hôn thì sẽ cảm thấy cãi nhau không còn ý nghĩa nữa. Bây giờ nghĩ lại ba thật sự cảm thấy có lỗi với A Hòa, khi đó biết rõ bà ấy là người ăn nói chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng, vậy mà mỗi lần cãi
nhau lại còn cố ý chọc vào nỗi đau của bà ấy.... Vợ lão Lục à, con nói
xem lúc ấy A Hòa sẽ đau lòng biết nhường nào?"
"Mẹ nhất định cũng biết tính khí của ba, mẹ sẽ không so đo với ba đâu."
"Không phải." Lục Hoà Thước nói chắc nịch, lúc nói khóe miệng lại mang theo
chút hồi tưởng hạnh phúc, "A Hòa rất keo kiệt, nếu như sau lần ly hôn đó không phải ba chủ động muốn phục hôn, thì chắc chắn bà ấy sẽ không chủ
động quay lại với ba."
Lúc Tần Dư Kiều ra khỏi bệnh viện mới hỏi Lục Cảnh Diệu: "Mẹ anh và ba anh đã từng ly hôn à?"
Lục Cảnh Diệu nhớ tới chuyện cũ cũng có chút dở khóc dở cười: "Lúc anh mười tám tuổi bọn họ ly hôn, nhưng khi ấy anh đan