
g ở nước ngoài nên cũng
không rõ lắm. Lúc nghỉ hè trở về, bọn họ đã quay lại với nhau rồi."
Lục Hoà Thước nói, cãi nhau chính là vợ chồng.
Mấy ngày sau, Lục Hoà Thước luôn ở trong trạng thái đa cảm, lúc Tần Dư Kiều thăm Lục Hoà Thước còn tưởng là ông buồn vì cảm thấy áy náy với bà nội
Hi Duệ, cho nên an ủi: "Ba đừng buồn, chắc mẹ sẽ không giận ba đâu."
"Không phải ba sợ bà ấy tức giận." Lục Hoà Thước quay đầu nói, "Chỉ là hơi nhớ bà ấy rồi, con nói xem nếu như ba và A Hoà bớt nóng hơn một chút thì
đời này ba và bà ấy sẽ vui vẻ hơn rất nhiều phải không.... Nhưng nếu như không nóng tính thì bà ấy cũng không phải là A Hòa rồi...." Lục Hoà
Thước lại mâu thuẫn.
Tần Dư Kiều hỏi Lục Cảnh Diệu về chuyện tình cảm của ba mẹ anh, lúc Lục Cảnh Diệu trả lời cũng có một thoáng trầm
tư: "Hai người là mẫu người nam chủ ngoại nữ chủ nội điển hình, nhưng
đều rất cứng đầu cho nên chuyện va chạm là không thể tránh khỏi." Lục
Cảnh Diệu nói xong, còn thêm một câu, "Rất nhiều chuyện chúng ta nên rút kinh nghiệm từ thế hệ trước. Mặc dù cãi nhau, chiến tranh lạnh với nhau cũng vẫn sống được, nhưng cuộc đời ngắn như vậy, tại sao lại phải phí
hoài thời gian vào những phút giây không vui vẻ."
Những lời này
của Lục Cảnh Diệu là muốn với với Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều quay đầu đi,
Lục Cảnh Diệu tiếp tục lái xe, sau một lát lại mở miệng: "Anh chỉ là
tình cảm bộc phát mà thôi."
Trong khoảng thời gian này, luôn có
quá nhiều tình cảm bộc phát, Tần Dư Kiều cũng vậy. Cho nên cô định tìm
cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Lục Cảnh Diệu, nói mọi chuyện ở
Edinburgh, nói chuyện về tương lai.
Nhưng sau khi Lục Hoà Thước qua đời, chuyện phân chia tài sản khiến cô và Lục Cảnh Diệu không còn thời gian.
Lục Hoà Thước chia 6% cổ phần của Lam Điền cho Lục Hi Duệ, trong di trúc
còn dặn: Trước khi Lục Hi Duệ lập gia đình, những cổ phần này đều được
đứng tên Tần Dư Kiều mà không phải Lục Cảnh Diệu .
Trong tất cả
con cháu của Lục Hoà Thước, Tần Dư Kiều khiến không ít người đỏ mắt.
Nhưng trước mắt mấy người đó không thể không lấy lòng cô, bởi vì cổ phần của cô và Lục Cảnh Diệu cộng lại là cổ đông lớn nhất ở Lục thị.
Theo di chúc của Lục Hoà Thước, nhà họ Lục không tan, mặc dù đã phân chia
toàn bộ tài sản, trừ công ty con thì "Lam Điền" - được ví như linh hồn
của ông Lục – là do mấy anh em nhà họ Lục cùng nhau quản lý. Mặt khác,
về sau dù không cần về nhà ăn cơm mấy lần mỗi tháng nữa, nhưng ngày lễ
ngày tết thì phải trở về nhà cũ, mà chuyện ở nhà cũ tất cả giao cho
Dương Nhân Nhân.
Nhà cũ giao cho Dương Nhân Nhân không ngoài dự
đoán của mọi người, việc không ngờ là Dương Nhân Nhân lại bảo Tần Dư
Kiều giúp bà một tay. Khi Dương Nhân Nhân nói vậy, Tần Dư Kiều và Lục
Cảnh Diệu liếc mắt nhìn nhau, mở miệng: "Chị dâu, tính em đoảng, thật sự không thích hợp lo liệu việc quản lý. Huống chi mấy năm này em còn phải quản lý Tần Ký.... Dĩ nhiên nếu như chị cần em giúp một tay, em nhất
định sẽ tới." Giọng Tần Dư Kiều vốn nhỏ nhẹ, cộng thêm mấy ngày nay bị
khản giọng, nếu như không cẩn thận nghe kỹ sẽ có nhiều chỗ nghe không
rõ. Vậy nên Tần Dư Kiều nói xong, Lục Cảnh Diệu lặp lại lời cô nói một
kần nữa: "Đúng vậy, tính Kiều Kiều không thích hợp quản lý, sang năm anh tư và chị dâu sẽ từ nước ngoài trở về, em tin rằng để chị dâu giúp đỡ
sẽ thích hợp hơn. Cái nhà này cứ giao cho chị, mọi người thấy đúng
không, anh ba, anh tư, chị dâu?"
Trương Kỳ nhìn Lục Cảnh Thành: "Vậy để cho chị dâu cả và em tư trông nom đi, tôi lại càng rảnh."
Vì tang lễ của Lục Hoà Thước, tất cả người nhà họ Lục bao gồm con cháu từ
nước ngoài đều trở về tập trung ở Lục trạch. Lục trạch to như vậy lập
tức trở nên náo nhiệt, trong nhà còn có vài đứa cháu khá lạ mặt do ở
nước ngoài lâu năm.
Ngày kia chính là tang lễ của Lục Hoà Thước,
nhà họ Lục lại ồn ào. Ngày đó đến phiên Lục Cảnh Diệu túc trực bên linh
cữu, Hi Duệ đứng ở bên cạnh Lục Cảnh Diệu lặng lẽ đốt giấy tiền vàng cho ông nội. Tần Dư Kiều đi tới ôm con trai vào lòng, bởi vì đã muộn rồi
nên Tần Dư Kiều phải dỗ Hi Duệ ngủ.
Lục Hi Duệ mấy ngày nay rất
ngoan, từ sau trận khóc khi Lục Hoà Thước qua đời thì mấy ngày nay cậu
chưa bao giờ ầm ĩ làm phiền đám người lớn bận rộn, ngay cả rơi nước mắt
cũng len lén trốn đi, nước mắt rơi xuống cũng nhau chóng lau đi. Là một
đứa trẻ ngoan kiên cường lại hiểu chuyện.
Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ
ngủ say từ linh đường đi tới đại sảnh lại gặp Lục Nguyên Đông. Mặc dù
Tần Dư Kiều không hiểu sao mấy ngày nay Vương Bảo Nhi không ở bên cạnh
Lục Nguyên Đông, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô cũng giống mọi người, đã bận rộn đến mức không còn sức quan tâm đến những chuyện khác nữa rồi.
Tần Dư Kiều đắp chăn cho Hi Duệ, lúc đi xuống với Lục Cảnh Diệu thì gặp Lục Nguyên Đông ở đại sảnh, bên cạnh anh ta là rất nhiều con cháu của Nhà
họ Lục. Bọn họ khá khách khí với Tần Dư Kiều, mấy ngày nay cổ họng Tần
Dư Kiều đau không nói được cho nên rất ít khi mở miệng nói chuyện, chỉ
gật đầu cho qua. Cô là bề trên nhỏ nhất ở nhà họ Lục nên họ còn cảm thấy kỳ kỳ, nhưng mấy ngày nay nhìn cô