
n cuồng, khiến cho
người ta không thể nào thích nổi, cô liền len lén trốn mất, đi vào thế
giớ không có Lục Lục, sau đó chờ "Nhiệt tình", “Hoạt bát”, "Đáng yêu"
Lục Lục nói trở lại, rồi sau đó tiếp tục tỏ ra thật vui vẻ đi tìm Lục
Lục. Nhìn thấy Lục Lục là lại lập tức leo lên người anh: "Tiểu Lục Tử,
nhớ em không?"
Mỗi lần cô đột nhiên mất tích rồi lại quay về Lục
Lục đều xị mặt với cô. Khi đó Quả Quả cực kỳ yêu tính khí này của Lục
Lục, bởi vì Quả Quả biết đó là vì Lục Lục quan tâm đến cô. Sự quan tâm
của Lục Lục khiến cô tự đắm chìm trong tình yêu trong lúc bệnh hoạn của
mình, không thể tự kềm chế được.
Quả Quả rời đi trong một đêm
trời mưa mịt mùng. Ngày đó Lục Lục đi bàn chuyện làm ăn, Quả Quả dùng
máy vi tính của Lục Lục, sau đó cô nhìn thấy trong hòm thư của Lục Lục
có một thư chưa gửi, đó là thư Lục Lục viết về nhà sẽ kết hôn với Mai
Hoa Lộc....
Đó là lần Quả Quả phát bệnh nghiêm trọng nhất, tất cả cảm xúc bùng nổ, không còn lý trí. Trong thư Lục Lục nói "Mục Lộc cái
gì cũng tốt, con cũng thích cô ấy, tình cảm của con và Mục Lộc tạm thời
cũng khá ổn."
Quả Quả đập máy vi tính của Lục Lục, đầu óc cô mịt
mờ hỗn loạn, hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái mất khống chế. Nhưng
khi đó, cô vẫn không muốn Lục Lục biết rằng cô vốn là một kẻ có bệnh.
Nếu anh biết, anh sẽ càng ghét bỏ cô hơn. Chính cô cũng không hiểu nổi
suy nghĩ này. Cô có thể không ở bên Lục Lục, nhưng tuyệt đối không cho
phép Lục Lục ghét bỏ cô. Bởi vì cảm giác bị ghét bỏ rất tệ, cô nghĩ rằng mình cũng là một cô gái không tệ, tại sao Lục Lục lại không để ý cô?
Ý nghĩ rõ ràng nhất trong đầu óc hỗn loạn của Quả Quả chính là rời khỏi
căn nhà này. Rời khỏi nơi này giống như trước kia vậy, sau đó chờ cô
bình thường lại thì cô sẽ trở về....
Quả Quả bỏ nhà đi nhiều lần
như vậy nhưng chỉ có lần này là không trở về. Cô ngồi xe lửa cả đêm từ
Edinburgh về London, sau đó gặp tai nạn xe cộ ở London.
Có đôi
khi ở bên nhau là duyên phận mà rời xa cũng là duyên phận. Duệ Duệ chính là ngoài ý muốn mà duyên phận tạo ra. Nếu như không phải vì ngoài ý
muốn này, Lục Lục và Quả Quả có lẽ sẽ thật sự kết thúc.
Thật ra
Tần Dư Kiều không có bất cứ bất bình hay không bất bình gì thay Quả Quả
cả. Cô ấy toàn tâm toàn ý yêu Lục Lục, mỗi lần phát bệnh lại lén trốn
đi, đầu óc mơ hồ mà vẫn sống thoải mái, cuối cùng vẫn bị chữ tình làm
tổn thương.
***
Tần Dư Kiều thất thần ngồi ở bên cửa sổ,
Lục Cảnh Diệu đưa tay phải ra quơ quơ trước mắt cô. Lục Hi Duệ thấy thú
vị, cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra quơ quơ trước mắt mẹ: "Mẹ, ăn
hamburger thôi."
Tần Dư Kiều nhìn về phía Lục Hi Duệ: "Ừ."
Lục Cảnh Diệu cướp chỗ của con trai, ngồi ở bên cạnh Tần Dư Kiều, sau đó ân cần đưa sốt cà chua cho Tần Dư Kiều. Ngẩng đầu nhìn thấy con trai mình
ăn đến mức khóe miệng dính đầy sốt cà chua, anh đẩy đẩy khuỷu tay Tần Dư Kiều nói: "Kiều Kiều, em xem, Duệ Duệ ăn giống như con mèo mướp vậy."
Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời lại nhìn thấy ánh mắt Tần Dư Kiều nhìn anh,
ánh mắt đó thật lạnh lẽo.
Lục Cảnh Diệu trừng mắt nhìn, yên lặng đưa sốt cà chua còn thừa cho con trai: "Ăn đi."
"Cám ơn ba." Lục Hi Duệ ăn rất vui vẻ. Thật ra Lục Hi Duệ không quá thích ăn gà chiên, chỉ là cảm giác ăn gà chiên cùng ba mẹ thật sự rất tuyệt. Tâm trạng tốt ảnh hưởng đến dạ dày, hiện giờ cậu ăn rất ngon miệng.
Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ ăn vui vẻ như vậy cũng nở nụ cười. Cô ngẩng đầu
liếc nhìn về phía Mục Lộc, Mục Lộc vẫn còn ở đó, chỉ là sắp sửa rời đi.
Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh đối diện Mục Lộc đi tới giúp cô
ta xách túi, sau lưng Mục Lộc còn có một đứa bé đáng yêu, cũng giống như một nhà ba người bọn họ.
Tần Dư Kiều nhìn liếc qua sau đó nhanh
chóng thu hồi tầm mắt. Chỉ là sau khi Lục Cảnh Diệu phát hiện Tần Dư
Kiều có gì đó khác thường bèn trở nên nhạy cảm đa nghi, cho nên khi anh
nhìn theo ánh mắt của Tần Dư Kiều phát hiện ra Mục Lộc thì Lục Cảnh Diệu chỉ có thể thừa nhận rằng mình thật xui xẻo.
Thật ra cái gai
trong lòng sớm muộn cũng phải rút ra, Lục Cảnh Diệu nghĩ như vậy. Nhưng
khi Lục Cảnh Diệu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh đã quên trước khi rút cái gai kia ra thì nên cho cô chút thuốc tê.
Thành thật mà
nói, nếu như không có ánh mắt kia của Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu thật sự không nhìn thấy Mục Lộc. Nhiều năm như vậy, anh cũng đã sắp quên mất
Mục Lộc trông như thế nào rồi. Trừ phi cô ta đứng trước mặt anh, may ra
anh còn nhớ anh từng có ý định kết hôn với người phụ nữa kia.
Lục Cảnh Diệu giả vờ như mình không thấy Mục Lộc, tập trung chấm tất cả
khoai tây chiên vào sốt cà chua rồi đặt trước mặt Tần Dư Kiều. Lục Hi
Duệ thò tay định lấy, bị Lục Cảnh Diệu đánh cho một cái: "Tự làm đi, đây là của mẹ con."
"Kiều Kiều, không thích ăn à." Lục Cảnh Diệu dạy con trai xon liền quay đầu cười vô hại với Tần Dư Kiều, "Thật ra thì
anh cũng không thích ăn những thứ trẻ con này, đợi lát nữa hai chúng ta
đến chỗ khác ăn, để một mình Hi Duệ ăn những thứ này là được rồi."
Lục Hi Duệ : "...."
Tần Dư Kiều đột nhiên cười khẽ một tiếng, sắc mặt có chút