
ớc mắt, sau đó nhớ ra cậu ta chính
là Nhan Thư Đông mà Hi Duệ thường hay nhắc tới. Lần trước cô đến xem Hi
Duệ đá bóng cũng đã gặp thằng bé một lần.
Nụ cười của Nhan Thư
Đông vô cùng rực rỡ, nụ cười ấy cũng khiến cho Tần Dư Kiều suýt nữa quên mất vết thương đã được dán băng trên khoé miệng cậu. Tháng trước Hi Duệ cũng từng tức giận bất bình nói với cô về chuyện của Nhan Thư Đông: "Ba Nhan Thư Đông thường đánh cậu ấy, Nhan Thư Đông có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ hiệp hội bảo vệ trẻ em không...." Tiêu ✪Khang – Diễn ☢đàn Lê ✪Quý ❄Đôn
Tần Dư Kiều cười với Nhan Thư Đông: "Xin chào, Thư Đông."
Nhan Thư Đông dường như hơi bất ngờ khi Tần Dư Kiều biết tên mình, đôi mắt
dài nhỏ hơi lóe sáng, mở miệng hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ Hi Duệ , cô tìm Hi
Duệ sao?"
"Hi Duệ đang ở sân đá bóng đấy." Nhan Thư Đông chỉ chỉ
về phía sân đá bóng, chạy tới trước mặt Tần Dư Kiều, "Mẹ Hi Duệ, cô đi
theo con."
Thật đúng là một đứa bé nhiệt tình.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan Thư Đông tới sân đá bóng. Vườn trường nơi này nổi tiếng
xinh đẹp, cây xanh được trồng theo một dãy dài rất có trật tự, sau hàng
cây xanh có thể thấy thấp thoáng sân bóng được phủ xanh cỏ như trải
thảm. Hôm nay sương mù dày đặc, cho nên khi đến gần sân bóng mới phát
hiện trên mỗi một ngọn cỏ đều lấm tấm sương sớm, trên bãi cỏ xanh mát là một đám bọn nhỏ tràn đầy sức sống đang chạy nhảy.
Bởi vì là tiết cuối cùng, đám trẻ đều đã chuẩn bị trở về ngay sau khi kết thúc tiết
thể dục cho nên bên đường biên sân bóng có để một hàng cặp sách. Tần Dư
Kiều liếc mắt liền thấy được cái cặp màu xanh của Lục Hi Duệ, trên quai
đeo có thêu ba chữ Lục Hi Duệ màu đỏ.
Tần Dư Kiều đi theo Nhan
Thư Đông tới sân đbóng, sau đó xa xa liền thấy Hi Duệ đang đá bóng. Nhan Thư Đông chụm tay thành cái loa, hét lên với Lục Hi Duệ: "Lục Hi Duệ,
mẹ cậu tới tìm cậu này."
Tần Dư Kiều nghe Nhan Thư Đông nói như
vậy liền vui mừng đến đỏ cả mặt, mà tất cả những cậu nhóc đang đá bóng
cũng đồng loạt quay đầu lại. Lục Hi Duệ là người quay đầu nhanh nhất,
sau đó cậu vẫy tay chào mọi người ở sân bóng, lập tức chạy tới chỗ cô.
Bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng cả lên.
"Mẹ." Lục Hi Duệ giậm giậm chân trước mặt Tần Dư Kiều. Sân cỏ rất ẩm ướt, Hi
Duệ đá bóng trên thảm cỏ nên khó tránh khỏi việc giầy tất cũng bị ướt
đôi chút. Hi Duệ cúi đầu nhìn đôi giầy và tất ẩm ướt của mình, có chút
khoe mẽ mà cười nói với Tần Dư Kiều: "Mẹ, con rất nhớ mẹ, rốt cuộc mẹ
cũng về rồi."
Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống phủi phủi cỏ dính trên
người cậu, sau đó nói với Hi Duệ: "Mẹ đã về từ sáng rồi, bởi vì mẹ cũng
rất nhớ Duệ Duệ cho nên mới tới đây tìm Duệ Duệ."
Khuôn mặt đỏ
bừng của Lục Hi Duệ lại đỏ lên một chút, sau đó cậu nhìn chiếc đồng hồ
trên cổ tay mình: "Mẹ, 12 phút nữa là con tan học rồi."
Lúc
Tần Dư Kiều ngồi trên khán đài quan sát Hi Duệ đá bóng thì nhận được
điện thoại của Lục Cảnh Diệu gọi tới. Tần Dư Kiều bấm nút nghe, Lục Cảnh Diệu ở đầu bên kia hỏi cô: "Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ở trường tiểu học, đi đón Duệ Duệ." Tần Dư Kiều thành thật trả lời.
Lục Cảnh Diệu khẽ "Ừ” một tiếng, sau đó nói tiếp: "Buổi tối có thể đi ăn
cùng nhau không, anh đã đặt phòng ở Kim Thủy Loan rồi, lát nữa em và Hi
Duệ đứng ở trường chờ anh, anh sẽ nhanh chóng tới đón hai mẹ con." Tiêu ❄ Kh ☢ang – Diễn ღđàn Lê ❁Quý ღĐôn
"Không phải anh đang rất bận sao?" Tần Dư Kiều hỏi.
"Vẫn có thời gian ăn cơm mà." Lục Cảnh Diệu trả lời.
Trên sân bóng Hi Duệ đang từ sườn sân sút bóng về phía khung thành, hưng
phấn vỗ tay với đồng đội, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ chờ mong sự
khích lệ. Tần Dư Kiều đứng lên giơ ngón tay cái với Lục Hi Duệ.
Hơn 10 phút sau trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Dư
Kiều cùng với Hi Duệ đi ra ngoài cổng trường. Dọc đường đi cô chào hỏi
không ít bạn học của Hi Duệ, Tần Dư Kiều cầm tay Hi Duệ: "Duệ Duệ, tối
hôm qua con ngủ ở chỗ anh Nguyên Đông như thế nào, có quấy rầy anh
không?"
"Con ngoan mà, tối hôm qua nói chuyện với mẹ xong con liền đi ngủ ngay, không làm phiền anh Nguyên Đông đâu."
Tần Dư Kiều cong khóe môi: "Ngoan quá."
"Mấy ngày nay con rất ngoan mà." Lục Hi Duệ nghĩ tới chuyện ông nội khen
ngợi cậu bèn chia sẻ cho Tần Dư Kiều nghe, "Bởi vì con rất ngoan, cho
nên hôm qua ông nội cũng khen ngợi con đấy.... Đúng rồi, mẹ, tối chúng
ta đến nhà ông nội ăn cơm đúng không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Ba người nhà chúng ta cùng nhau ăn, buổi tối ba mời chúng ta ăn tối."
"Oa, tuyệt quá." Lục Hi Duệ kéo tay Tần Dư Kiều hưng phấn hoan hô, sau đó
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tần Dư Kiều, "Con cũng có chút nhớ
ba, nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn một tẹo." Tiêu ❄ Kh ☢ang – Diễn ღđàn
Lê ❁Quý ღĐôn
Tần Dư Kiều thật lòng vui vẻ, cúi xuống hỏi một vấn đề ngu ngốc: "Vậy Duệ Duệ thích mẹ hơn hay thích ba hơn?"
Mặt Lục Hi Duệ đột nhiên cứng lại: "Có phải hai người muốn ly hôn không?"
Giờ đến phiên Tần Dư Kiều ngẩn người, sau đó cô vuốt vuốt tóc con trai: "Con trai ngốc, nghĩ gì thế?"
Lục Hi Duệ giải thích với Tần Dư Kiều: "Lớp chúng con có một bạn