
ưng động tác vẫn rất nhanh. Cũng không biết là
kích động hay là lo lắng, nghe Lục Cảnh Diệu nói xong hốc mắt cô lại có
chút ướt át: "Cảnh Diệu...."
"Đừng lo lắng." Lục Cảnh Diệu vỗ vỗ bả vai Tần Dư Kiều, sau đó rất tự
nhiên đưa áo lót quần lót cho Tần Dư Kiều. Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu
lại có điện thoại gọi đến, Tần Dư Kiều không hỏi thêm gì nữa, vừa mặc
quần áo vừa nghe Lục Cảnh Diệu nói chuyện điện thoại.
"Ba vẫn chưa tỉnh lại à.... Em và Kiều Kiều lập tức trở về.... Ừ.... Đợi lát nữa em đưa Kiều Kiều thẳng đến bệnh viện, không cần cho người đến
đón em.... Đúng rồi, chị hai, bảo anh rể giúp chúng ta ổn định bên giới
truyền thông trước. Nếu có thể chặn thì tất cả tin tức đừng để lộ ra
ngoài...."
Sau khi Lục Cảnh Diệu và Lục Gia Anh nói chuyện điện thoại xong thì Tần
Dư Kiều cũng đã mặc quần áo tươm tất. Lúc rửa mặt điện thoại của Lục
Cảnh Diệu vẫn vang lên không ngừng khiến Tần Dư Kiều cũng bồn chồn thấp
thỏm. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra ngoài, Tần Ngạn Chi vẫn còn mặc
áo ngủ đã chạy tới, đầu tiên là nói mấy câu cùng Lục Cảnh Diệu, sau đó
nhìn về phía Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, ba có lời muốn nói với con."
Tần Dư Kiều theo Tần Ngạn Chi ra khỏi phòng, vẻ mặt Tần Ngạn Chi rất
nghiêm túc, nhìn con gái mình, sâu xa nói: "Kiều Kiều, lần này con trở
về nhà họ Lục có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều người và rất nhiều
việc. Hiện giờ ba muốn con nhớ, con và Lục Cảnh Diệu đã là vợ chồng, sau khi trở về mỗi tiếng nói mỗi cử động của con đều phải nhớ mình là con
dâu nhà họ Lục.... Ba biết gần đây con và Lục Cảnh Diệu đang có mâu
thuẫn, nhưng nghe ba nói, trong khoảng thời gian này nhất định phải đứng bên cạnh nó, chăm sóc nó cho tốt, vợ chồng hai người cùng trên một
chiếc thuyền, chuyện trên thuyền xử lý như thế nào phải chờ thuyền cập
bờ rồi hẵng nói. Bây giờ con phải chung lòng đồng tâm hiệp lực với chồng con."
Tần Dư Kiều tiến lên ôm Tần Ngạn Chi, sau đó khẽ nói: "Ba, con hiểu mà, ba yên tâm đi...."
***
Lúc Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu rời khỏi nhà họ Tần cô mới biết rằng
giờ mới là sáng tinh mơ. Bên ngoài sương mù mịt mờ, bầu trời cũng mới
chỉ hơi hửng sáng mà thôi.
Tần Ngạn Chi tự mình đưa cô và Lục Cảnh Diệu lên xe, sau đó tài xế nhà
họ Tần đưa bọn họ đến sân bay, lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố
S. Lúc lên máy bay Tần Dư Kiều nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi.
Lần đầu tiên Tần Dư Kiều cảm thấy cảm giác mất trọng lượng khi máy bay
cất cánh mãnh liệt như lần này, giống như linh cảm xấu cứ đè nặng lên
trái tim Tần Dư Kiều. Sau đó Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ đến việc mình
quên gọi điện thoại cho Bạch Thiên Du .
"Anh đã gọi điện thoại cho mẹ, nói cho mẹ biết anh và em phải đến bệnh
viện, cho nên buổi trưa không thể đưa mẹ và ngài Joseph lên máy bay trở
về London được." Lục Cảnh Diệu đột nhiên nói.
Tần Dư Kiều kinh ngạc nhìn cái cằm lúm phúm râu của Lục Cảnh Diệu, cô
đặt bàn tay mình lên bàn tay Lục Cảnh Diệu: "Anh đừng lo lắng, ba sẽ
không sao đâu."
"Ừ." Lục Cảnh Diệu kéo vai Tần Dư Kiều, cho cô tựa vào bả vai mình nghỉ ngơi một chút: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một chút đi."
Khi Lục Cảnh Diệu xấu xa sẽ khiến Tần Dư Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi còn chưa hết hận; nhưng khi anh tốt lại giống như dòng nước ấm áp
rót vào trái tim cô. Từng giọt nước từ sâu trong nội tâm cho cô chỗ dựa
và sức mạnh, giống như hạt mưa xuân lặng lẽ mang đến sức sống cho vạn
vật. Cho dù thế giới của anh rối loạn đến mức nào, anh cũng sẽ giữ cho
cô một chỗ an toàn yên tĩnh. Anh lặng lẽ giải quyết mọi chuyện, để cho
cô có thể yên bình nghỉ ngơi. Lục Hoà Thước được đưa vào bệnh viện quân khu lớn nhất thành phố S. Sát
vách phòng bệnh của Lục Hoà Thước là phòng nghỉ ngơi cho người thân, lúc Tần Dư Kiều đi theo Lục Cảnh Diệu tiến vào, trong phòng đã có không ít
người của nhà họ Lục. Khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu từ thành phố G về tới thành phố S còn chưa tới chín giờ, vội vã chạy một mạch tới đây,
đến khi có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi Tần Dư Kiều mới cảm thấy đầu
óc choáng váng.
Thời tiết ở thành phố S thì tồi tệ hơn thành phố G nhiều, một cửa sổ của phòng nghỉ được mở hé, bên ngoài hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù vừa ướt vừa lạnh. Loại thời tiết quen thuộc này khiến
Tần Dư Kiều giật mình, cô nghĩ tới Edinburgh, nghĩ tới Harl, nghĩ đến
ngày Quả Quả sinh Hi Duệ, hôm ấy cũng là một ngày sương mù dày đặc nặng
nề như thế này.
Lục Gia Anh đi tới bên cạnh Tần Dư Kiều, kéo tay
cô: "Kiều Kiều, hôm nay em và lão Lục chắc chắn đã phải lo lắng nhiều
rồi, phía sau còn có một gian phòng nghỉ, hay là hai đứa vào đó nghỉ
ngơi một chút đi?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em không sao, còn ba, bác sĩ nói thế nào?"
Trong hốc mắt Lục Gia Anh lấp lánh ánh nước: "Tình huống không khả quan lắm."
Bệnh viện luôn luôn là một nơi lạnh lẽo, Tần Dư Kiều ngồi trên chiếc ghế
salon bằng da xoa xoa cái trán. Lục Cảnh Diệu đã bảo người mang hai suất cơm đến. Anh vốn định ăn cùng cô, kết quả là cả hai người lại chẳng ăn
được mấy. Điện thoại trong túi Lục Cảnh Diệu vang lên không ngừng, cuối
cùng an