
h vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, công ty có chút việc, anh
qua đó một chuyến, em ở đây với chị hai và chị dâu, chút nữa anh sẽ gọi
cho em."
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời đi, Trương Kỳ bắt đầu nói
chuyện: "Nếu như lần này ông cụ có chuyện gì ngoài ý muốn, cái nhà này
không biết sẽ ra sao nữa...."
Trương Kỳ ưu sầu lo lắng nhìn Dương Nhân Nhân, "Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào? Đã đến nước này rồi mà chị vẫn không định nói thật với bọn em sao?"
Dương Nhân Nhân
quay đầu, thanh điệu hơi cao, hình như cố ý nói cho tất cả mọi người ở
đây nghe thấy: "Cái nhà này không thể tan nát được, đây là mong muốn của ba từ trước tới nay, và đây cũng là mong muốn của tôi."
Tần Dư
Kiều buồn ngủ dựa lưng vào ghế sa lon. Một lát sau, một người phụ nữ
trung niên đi vào dọn dẹp bàn, vứt bữa sáng ăn được một nửa của cô và
Lục Cảnh Diệu vào thùng rác.
Hôm nay ở bệnh viện ngoại trừ con
gái và con dâu của nhà họ Lục, còn có Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh Dương Nhân Nhân không làm gì, chỉ khéo léo nhu thuận nói
chuyện. Một lát sau, điện thoại của cô ta cũng vang lên, sau khi cô ta
chạy ra cửa nhận cú điện thoại liền tiến vào nói với Dương Nhân Nhân:
"Dì Dương, buổi trưa con còn có tiết học rất quan trọng...."
"Vậy thì con nhanh đi học đi...." Dương Nhân Nhân dường như bừng tỉnh, có
chút áy náy nói với Vương Bảo Nhi, "Buổi tối cũng không cần tới đâu, chỗ này không thiếu người, việc học quan trọng hơn."
Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Tần Dư Kiều lấy điện thoại di động ra xem chứng khoán, giá cổ phiếu của Lục thị trên thị trường vẫn đang ổn định. Sau đó cô lật sang trang tin tức, cũng không thấy tin tức Lục Hoà Thước bị bệnh nặng, quả nhiên chuyện
Lục Hoà Thước bị bệnh vẫn chưa bị đám truyền thông phát hiện.
Trước kia Lục Cảnh Diệu cũng từng nói nửa đùa nửa thật với cô về tình huống
của Nhà họ Lục: "Về cơ bản, mỗi lần ông cụ bệnh nặng thì tình hình tài
chính của nhà họ Lục cũng lên xuống theo. Con cháu của nhà họ Lục rất
đông, người ngoài cũng chưa bao giờ cho rằng thành viên của nhà họ Lục
có thể an phận thủ thường trước đống gia sản ấy.... Thật ra chính người
trong nhà họ Lục cũng nghĩ vậy. Chẳng qua vì duy trì sự hoà thuận nhiều
năm rồi nên không tiện trở mặt ngay lập tức mà thôi." Tiêu ✪Khang – Diễn ☢đàn Lê ✪Quý ❄Đôn
Buổi chiều Lục Hoà Thước đã thoát khỏi tình
trạng nguy hiểm. Tin này do chính bác sĩ của Lục Hoà Thước thông báo,
nhưng vì Lục Hoà Thước vẫn còn nằm trong phòng ICU nên người duy nhất có thể vào thăm ông bây giờ chính là quản gia của nhà họ Lục.
Sau
khi quản gia ra khỏi phòng ICU lập tức đi tới phòng nghỉ sát vách: "Lão
gia bảo các vị cứ về nghỉ trước trước, không cần phải tiếp tục ở đây
trông chừng nữa."
"Chúng tôi không đi, ba thế này chúng tôi không yên tâm trở về được." Trương Kỳ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần
Dư Kiều, "Tôi thấy em sáu có vẻ rất mệt mỏi rồi, hay là để em ấy đi về
nghỉ trước đi?"
Tần Dư Kiều không lên tiếng, chỉ nhìn quản gia, chờ ông nói tiếp.
"Lão gia nói ông ấy còn chưa chết được, không cần mọi người quan tâm." Quản
gia nói với Trương Kỳ, "Đây là nguyên văn lời của lão gia, bảo tôi
chuyển đến mọi người."
Mọi người của nhà họ Lục nhìn nhau, một lát sau Lục Gia Anh mở miệng hỏi: "Ba còn nói gì nữa không?"
Quản gia hơi do dự, có chút khó xử đáp: "Lão gia nói.... Mọi người cứ giữ
những ý đồ ấy lại đi, chờ ông ấy đi thật rồi hẵng lo...."
Bởi vì
chuyện Lục Hoà Thước nằm viện vẫn còn đang giấu giới truyền thông, cho
nên người của nhà họ Lục vào bệnh viện đều vào từ cửa sau. Tần Dư Kiều
và Dương Nhân Nhân cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ màu đen của nhà họ Lục. Sau khi lên xe Tần Dư Kiều nói với tài xế: "Đi tới vườn hoa
trung ương trước."
Tần Dư Kiều nhìn Dương Nhân Nhân: "Em có chút không yên lòng về Duệ Duệ, em muốn đi xem nó thế nào."
Dương Nhân Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói với tài xế: "Đi đến trường học trước."
Tần Dư Kiều nở nụ cười với Dương Nhân Nhân, Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư
Kiều, chân thành nói: "Kiều Kiều, chúng ta là người một nhà."
Tần Dư Kiều hiểu ý Dương Nhân Nhân, cô cảm động nhìn Dương Nhân Nhân, đáp:
"Cảnh Diệu đã nói với em, ở nhà họ Lục người anh ấy kính trọng nhất
chính là chị dâu cả."
Lục Cảnh Diệu quả thực đã từng nói như vậy, chỉ có điều là không mùi mẫn như Tần Dư Kiều mà thôi. Nguyên văn của anh là:
"Trong mấy người chị dâu của anh, chị dâu cả là người đáng tin nhất. Đáng lý
anh nên khuyên em làm thân với chị ấy nhiều hơn, nhưng chị ấy lại là mẹ
của Nguyên Đông, cho nên anh rất khó xử.... Kiều Kiều, em cũng nói cho
anh biết suy nghĩ trong lòng em đi?"
....
Khi Tần Dư Kiều
tới trường là 3 giờ 40 phút, nếu như cô nhớ không lầm thì tiết cuối cùng hôm nay của Hi Duệ là thể dục. Vậy nên Tần Dư Kiều đi thẳng tới bãi
tập, trên hai sân thể dục rộng lớn có mấy lớp đang học thể dục, nhưng
Tần Dư Kiều không thấy con trai mình. Đúng lúc này, một giọng nói trong
trẻo của trẻ con vang lên sau lưng cô: "Mẹ Hi Duệ ."
Tần Dư Kiều
xoay người, nhìn cậu nhóc cao gầy trư