
còn có cả mấy bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, Quả Quả không nhịn được giễu
cợt, cô không ra khỏi cửa, những thứ quần áo xinh đẹp này dùng làm gì?
Lúc này cô giống như một con chim hoàng yến được Lục Lục nuôi trong
lồng, nhưng cô lại không muốn làm con chim hoàng yến ấy. Cùng là một mặt trời, nhưng cảm nhận khi ở ngoài và ở trong này hoàn toàn khác nhau.
Lục Lục mời một người phụ nữ SriLanka chỉ biết nói tiếng Hindi chăm sóc
Quả Quả và đứa bé. Ban ngày sau khi Lục Lục rời đi cô ấy mới tới đây. Cô gái này rất chịu khó, chăm sóc bé con vô cùng chu đáo, hàng ngày lúc ôm bé con ra ngoài phơi nắng cô ấy sẽ hát một vài bài hát mà Quả Quả nghe
không hiểu.
Bé con thiếu canxi, Lục Lục liền bảo người phụ nữ SriLanka kia mỗi ngày
phải ôm bé con ra ngoài phơi nắng mấy tiếng. Lục Lục cũng từng nói với
Quả Quả y như vậy: "Quả Quả, hôm nay mặt trời rất tốt, em có thể ra sân
phơi ngồi một chút, không phải trước kia em rất thích phơi nắng hay
sao?"
Quả Quả im lặng không lên tiếng, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì
cả. Sau đó Lục Lục cũng không nói nữa, đứng thẳng người nhìn cô: "Quả
Quả, chỉ cần em hứa không tiếp tục chạy trốn nữa, anh sẽ lập tức cho em
tự do."
Quả Quả đứng lên đổi chỗ ngồi tiếp tục ngẩn người.
Lục Lục mời bác sĩ đến kiểm tra cho Quả Quả, kết quả kiểm tra là cô bị mắc chứng u buồn sau khi sinh.
"Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy, nhưng cụ thể vẫn còn cần sự phối hợp của anh, anh phải quan tâm đến vợ mình nhiều hơn nữa."
Lục Lục tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay lại lại thấy Quả Quả đứng ở trước
cửa phòng ngủ nhìn anh: "Ông ấy nói tôi bị bệnh thần kinh phải không?"
"Ai nói em bị bệnh thần kinh, ông ta mới bị bệnh thần kinh." Lục Lục nói.
Quả Quả mím môi, đôi môi xinh đẹp kia đã không còn chút thần sắc nào cả: "Tôi bị bệnh thần kinh thật, nhưng Lục Lục, tôi cho anh biết, đó là do
anh ép tôi đến phát điên."
Quả Quả bị Lục Lục ép đến điên rồi, Lục Lục cũng bị Quả Quả ép đến điên
rồi, anh và cô đều không vui. Nhưng đứa con của cô và anh lại vui vẻ
giống như một thiên sứ vậy, mỗi ngày chỉ cần có người trêu chọc cậu
nhóc, thiên sứ nhỏ sẽ lập tức cười toe toét. Nếu như đưa ngón tay đến
trước mặt thằng bé thì bàn tay nhỏ nhắn sẽ lập tức cầm lấy ngóm tay kia, cố ý siết thật ngón tay của người ta....
Buổi tối, có đôi lúc nhàm chán Lục Lục sẽ chơi trò này cùng con trai,
mới đầu anh muốn mượn đứa bé nối lại tình xưa với Quả Quả, cho nên mỗi
khi anh chơi đùa cùng con trai đều sẽ cười ha hả nói với Quả Quả: "Quả
Quả, mau nhìn này, bé con đang cầm tay anh này."
Trên thế giới không ai thích bị người ta thờ ơ trước sự nhiệt tình của
mình, dù người này có là người anh quan tâm nhất đi chăng nữa. Lục Lục
khó khăn lắm mới chịu hạ mình nhưng mãi mà vẫn không được Quả Quả đáp
lại, anh cũng cảm thấy tự ái, sau đó họ lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
Rất nhiều chiến tranh lạnh đều bắt đầu như vậy, lúc chiến tranh lạnh họ
nhìn đối phương mà đều cảm thấy thật xa lạ. Lục Lục được thấy mặt cố
chấp của Quả Quả, Quả Quả cũng được nếm trải sự máu lạnh và châm chọc
khiêu khích của Lục Lục.
Quả Quả biết Mục Lộc thường ở dưới tầng. Có một hôm cô muốn ra ngoài
sưởi ấm lại nhìn thấy Mục Lộc đang ở dưới tầng phơi quần áo. Cô ta giúp
Lục Lục giặt quần áo và quét dọn gian phòng dưới tầng.
Sau đó Quả Quả đã nghĩ, Mục Lộc biết sự tồn tại của cô không? Nhưng Quả
Quả không gọi Mục Lộc. Trước kia cô rất ghét Mục Lộc, nhưng nhiều khi
đàn ông còn đáng ghét hơn, cũng đáng giận hơn phụ nữ nhiều. Bọn họ sẽ
dùng lời nói dịu dàng ngọt ngào nhất trộm mất trái tim cô gái, sau khi
trộm được rồi sẽ không cảm thấy quý giá như trước nữa.
Bọn họ có lẽ sẽ để ý đến chuyện trái tim ấy có thuộc về mình hay không, nhưng lại quên hỏi cảm nhận của trái tim ấy.
Tại sao cái gì dễ dàng có được sẽ không bao giờ được trân trọng, tại sao khi mất đi rồi mới bắt đầu làm bộ làm tịch? Chẳng lẽ đây chính là tình
yêu sao, trưng ra bộ mặt ngọt ngào, nhưng bên trong đã sớm thối rữa.
Về phần Mục Lộc, Lục Lục trước nay chưa bao giờ để ý. Có loại phụ nữ chỉ khi nào gặp mặt mới nhớ tới, loại nữ nhân này được xếp vào hàng ‘không
yêu’.
Đến tuần thứ hai Lục Lục và Quả Quả ở cùng nhau trên tầng Lục Lục mới
biết Mục Lộc chưa rời khỏi Edinburgh. Trong khoảng thời gian này anh bù
đầu vào một đống chuyện, cuộc đời anh vốn đã được lên kế hoạch hoàn hảo
nay lại rối tung. Sống trong sự hỗn loạn khiến anh suýt chút nữa quên
mất sự tồn tại của Mục Lộc.
Ban ngày Lục Lục ở công ty, buổi tối vừa về là lên thẳng trên tầng,
thỉnh thoảng xuống dưới lầu thay quần áo, sau đó bất chợt thấy Mục Lộc
đang giặt quần áo giúp anh.
Thật ra thì chuyện này thật sự rất đáng châm chọc, Lục Lục cứ tưởng Mục
Lộc đã rời đi lâu rồi, nhưng lại không ngờ mấy ngày nay Mục Lộc vẫn sống ở nhà anh.
Ban đầu anh thuê thêm tầng trên quả thực là vì Mục Lộc. Trước khi anh
đưa đứa bé trở về, thỉnh thoảng Mục Lộc sẽ đến nhà anh chơi rồi ở lại.
Anh biết Quả Quả ghét Mục Lộc, sợ lúc Mục Lộc tới Quả Quả sẽ gặp cô ta
cho nên chuyển Quả Quả lên trên tầng.
Sau này không gặp lại Mục Lộc khi