
t chiếc áo len màu xanh nhạt, trên đầu một cái mũ màu đỏ, cúi đầu đi sau lưng Simon. Simon đi một bước, cô cũng đi một
bước .
Lục Lục không thấy được vẻ mặt của Quả Quả, nhưng anh vẫn có thể thấy được bụng của cô, cô đã sinh rồi.
Sau đó Lục Lục lên tầng, trước khi lên anh lấy từ trong xe ra hai hộp
sữa bột cho trẻ em, sau đó mang theo tâm trạng phức tạp đi lên, mỗi bước đi lại thầm nói: con của anh, không phải con anh, con của anh....
Lúc Lục Lục đi tới tầng trên cùng, vừa khéo lại là ‘không phải con của anh’.
Đầu tiên anh ấn chuông cửa, sau đó không kìm chế được bắt đầu đập lên
cửa. Trong nhà có giọng nữ truyền ra, là giọng Mexico : "Xin hỏi ai
đấy?"
"Tôi là bạn của Quả Quả."
Một người phụ nữ mở cửa cho Lục Lục, Lục Lục mang sữa bột tới đặt trên
khay trà ở phòng khách, rất lễ phép nói với bà: "Đây là quà tặng cho đứa bé."
Người phụ nữ vui vẻ mời Lục Lục ở lại, đúng lúc này tiếng trẻ con khóc
từ trong phòng nhỏ truyền ra, trái tim Lục Lục lại điên cuồng nhảy lên,
trong đầu đột nhiên nghĩ: tiếng khóc to rõ như vậy chỉ có thể là con của anh.
Người phụ nữ kia vội vàng vào phòng ôm đứa bé vừa mới tỉnh ra. Đứa bé
rất ngoan, được ôm là lập tức ngừng khóc. Lục Lục thò đầu nhìn cậu nhóc
trong tay bà ấy, nhưng vì góc độ không tốt nên anh chỉ thấy cái trán và
tóc của đứa bé, là màu đen, mặc dù tóc không nhiều lắm.
"Tôi có thể nhìn một cái không?"
Lục Lục nói với người phụ nữ kia, bà vui vẻ ôm đứa bé cho Lục Lục nhìn: "Đúng là một đứa bé xinh đẹp."
Lục Lục đã không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa rồi, đứa trẻ trong tã
lót không phải là một đứa con lai, đây là con của Lục Cảnh Diệu anh, mũi này, cái miệng này, cái trán này....
Lồng ngực Lục Lục phập phồng lên lên xuống xuống, sau đó anh nói với người phụ nữ kia: "Có thể cho tôi ôm một chút được không?"
"Anh phải cẩn thận một chút." Lúc người phụ nữ đưa đứa bé cho Lục Lục
liền dặn dò. Lục Lục gật đầu, đỏ mắt nhìn chằm chằm mặt mày đứa trẻ,
"Đứa bé có tên chưa?"
"Cậu Simon chọn nhiều tên rồi, nhưng Quả Quả vẫn không hài lòng."
Tâm trạng Lục Lục ngày càng hỗn loạn, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn
của đứa bé, sau đó nghĩ đến một vấn đề khá quan trọng: "Là con trai hay
con gái?"
"Là một cậu nhóc đáng yêu đấy."
"À." Lục Lục cúi đầu tiếp tục nhìn đứa bé, vừa rồi chỉ nhìn khuôn mặt, anh còn tưởng rằng Quả Quả sinh cho anh một cô nhóc.
Lục Lục ở đây rất lâu, cho tận đến lúc ăn tối anh vẫn không có ý rời đi.
Lục Lục vốn muốn chờ Quả Quả trở về, nhưng khi người phụ nữ kia mời anh ở lại ăn cơm, bắt đầu vào phòng bếp bận rộn nấu nướng, Lục Lục lại nảy
sinh một ý nghĩ xấu xa.
Lục Lục ôm đứa bé trở vể Edinburgh, vừa đến nhà anh liền nhận được cuộc
điện thoại của Quả Quả: "Lục Lục, anh trả con lại cho tôi!"
"Quả Quả, em lừa anh."
Bên kia điện thoại Quả Quả đã khóc, Lục Lục nhìn cậu nhóc đang nằm ngủ ở giữa giường, khóe mắt cũng có chút ướt át: "Quả Quả, em tội gì phải làm như thế chứ."
Ngay đêm đó Quả Quả trở về Edinburgh, trở về căn nhà của Lục Lục, sau đó Quả Quả ở đó hơn một tháng, biến thành người tình của Lục Lục trong
vòng một tháng.
Trên tần cô ở với con trai, tầng dưới Lục Lục ở cùng Mục Lộc.
Mục Lộc không bao giờ ở lại qua đêm, cho nên buổi tối Lục Lục liền lên
tầng. Khoảng thời gian đó, Lục Lục và Quả Quả luôn dùng đôi mắt lạnh
lùng, khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười lạnh lùng để đối diện với nhau. Lúc cãi nhau kinh khủng nhất còn hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức, quan hệ hai người càng ngày càng xấu.
Quả Quả không còn là Quả Quả của Lục Lục nữa, Lục Lục cũng không còn là
Lục Lục của Quả Quả nữa. Thật ra thì khi đó bọn họ chỉ là thiếu một chút bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống thương lượng về tương lai với nhau mà
thôi.
***
Tần Dư Kiều vẫn quyết định tiếp nhận phương pháp điều trị thôi miên của
bác sĩ Karo. Lần này không phải là bác sĩ giả mạo nữa, Lục Cảnh Diệu và
Bạch Thiên Du cùng đi với cô. Lúc thôi miên được một nửa, Tần Dư Kiều
đột nhiên tỉnh lại, khóe mắt lấp lánh một giọt nước mắt.
"Tôi không muốn khôi phục trí nhớ nữa." Tần Dư Kiều nói.
Hôn lễ cử hành đúng thời hạn. Tại nơi tổ chức hôn lễ, mặc dù giới truyền thông đã bị Lục gia khống chế nhưng vẫn có nhiều chuyện để người ta
thảo luận: ví dụ như của hồi môn của Tần Dư Kiều, ví như bộ váy cưới của cô dâu, còn có quan hệ của cô và Lục Hi Duệ nữa. Truyền thông cũng cố ý tung ra tin tức, Lục Hi Duệ chính là con trai ruột của Tần Dư Kiều.
Người ngoài đánh giá rất cao hôn lễ này, nói rằng đây là một kết thúc hoàn mỹ cho câu chuyện cổ tích.
Kết thúc hoàn mỹ sao? Lục Cảnh Diệu không cho là như vậy, bởi vì sau hôn lễ bà xã lại chia phòng với anh đây này. Thời tiết ở Edinburgh hiếm khi tốt như thế này, giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ thậm chí có hơi chói mắt, nhưng Quả Quả chỉ cảm thấy thế giới lạnh như băng. Cô quay
đầu nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi, đó là khoảng không gian
ấm áp duy nhất trong lòng cô.
Mọi thứ trong căn phòng này đều là do Lục Lục mua về, nôi trẻ em, đủ
loại sữa, đồ chơi được chất đầy trong phòng, quần áo đẹp đẽ.... Trong đó