
uan hệ thỏa hiệp. Trước nay đều là Mục Lộc thoả hiệp với Lục Lục, lần này cũng vậy.
"Sau khi về nước anh có thể thường xuyên dẫn em đi Anh quốc ."
Mục Lộc kéo tay Lục Lục: "Cũng được, nhưng anh phải đối xử tốt với em đó, biết không?"
Lục Lục khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó kéo tay Mục Lộc ra, cầm áo khoác từ
trên giá áo, nói với Mục Lộc: "Anh đi ra ngoài một chuyến, hôm nay còn
phải gặp một đối tác làm ăn."
Mục Lộc: "Em đi cùng với anh."
Lục Lục: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Trước khi Lục Lục hẹn hò với Quả Quả, anh đã hoạch định rõ tương lai của mình. Tương lai bao gồm hai chuyện trọng đại: sự nghiệp và hôn nhân. Sự nghiệp là phát triển Lục thị hơn nữa, còn hôn nhân là tìm một người bạn gái giống như Mục Lộc, sau đó kết hôn rồi sống tới già, nuôi dưỡng
những đứa con của mình thật tốt, tiếp tục mở rộng giang sơn của Lục gia.
Nhưng Lục Lục không ngờ có một ngày Lục Lục sẽ gặp phải một người con gái tên là Quả Quả.
Quả Quả và Mục Lộc hoàn toàn khác nhau, hoặc nên nói là hoàn toàn trái
ngược nhau. Cô nhiệt tình, to gan, không bao giờ tuân theo bất cứ kế
hoạch nào. Dĩ nhiên thứ hấp dẫn Lục Lục lúc ban đầu chính là gương mặt
và vóc người của Quả Quả, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã để lại cho Lục
Lục ấn tượng rất sâu sắc.
Sau một khoảng thời
gian rất dài, Lục Lục vẫn cảm thấy mình chỉ hơi thích Quả Quả mà thôi.
Nhưng thời gian đã phủ định suy nghĩ này của anh, điều khiến anh cảm
thấy không ngờ đó là mình lại có thể nhớ mãi không quên một cô gái.
Giữa tháng tám, thời tiết ở Edinburgh từ từ tốt lên, Lục Lục cùng một
nhóm bạn hợp tác buôn bán cũng lấy được một số thành tích không tồi.
Người anh em Hắc Long Giang kia có cái tên rất chính trực, là Chu Hành
Giai, trong cuộc đời cậu ta có hai hứng thú lớn nhất đó là kiếm tiền và
chuyện phiếm.
Cậu ta cũng hay nhắc về Quả Quả với Lục Lục, khi buôn chuyện lại hay so
sánh Quả Quả và Mục Lộc: "Nói nghiêm túc, tớ rất hâm mộ cậu."
Lục Lục mím môi không nói.
"Một người đàn ông có thể hẹn hò với một người như Quả Quả, sau đó kết
hôn với người con gái như Mục Lộc.... Chậc chậc, quá hoàn mỹ!"
Lục Lục cười, sau đó Chu Hành Giai cười hì hì hỏi Lục Lục: "Cậu và Quả
Quả còn liên lạc với nhau không? Nếu như cậu không ngại, có thể cho tớ
số điện thoại của cô ấy được không?"
Lục Lục vẫn cười, sau đó liền đứng dậy. Lúc rời đi tay phải anh vỗ mạnh
xuống vai Chu Hành Giai, mạnh đến mức như muốn vỗ nổ phổi Chu Hành Giai.
"Cậu bị điên à."
Lục Lục quay đầu, vẻ mặt lạnh lẽo: "Quả Quả kết hôn rồi."
"Cái gì?"
Lục Lục: "Hết hy vọng đi, nếu cậu rảnh thì tập trung nghiên cứu hợp đồng ngày mai ấy."
Buổi tối Lục Lục nằm mơ, nằm mơ thấy Quả Quả sinh ra một cậu nhóc tóc
đen mắt đen, sau đó Quả Quả vui vẻ ôm cục cưng đi tới bên cạnh anh: "Lục Lục, anh làm cha, làm cha, làm cha, làm cha, làm cha! ! !"
Anh tỉnh dậy trong tiếng "Làm cha" đầy đầu, Lục Lục xoay người cầm điện
thoại di động ở đầu giường xem giờ, sau đó nhắm mắt tính thời gian. . . . Quả Quả sắp đến ngày sinh rồi.
Cô bé ấy sắp làm mẹ rồi. Lục Lục bỗng cảm thấy ngực trái co thắt, sau đó anh tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc.
Có một số việc thật sự không nên nghĩ quá nhiều, ví dụ như chỉ cần Lục
Lục vừa nghĩ tới chuyên Quả Quả đi theo cái tên Simon không đáng tin ấy
sống qua ngày, anh liền không nhịn được suy nghĩ xem Quả Quả sống làm
sao đây.
Dĩ nhiên Lục Lục tự nhận là mình cũng không đáng tin, đàn ông đáng tin
là phải cho phụ nữ hôn nhân, anh không cho Quả Quả được. Nhưng anh vẫn
muốn mình là người đàn ông của cô, cho cô sự chở che cẩn thận nhất.
Những ý nghĩ đó thật mâu thuẫn, càng nghĩ càng nhức đầu. Trong đầu Lục
Lục hiện lên gương mặt của Quả Quả, sự xinh đẹp của Quả Quả có pha trộn
chút đáng yêu của thiếu nữ. Giồng như lời Chu Hành Giai đã nói, xinh đẹp lại mang chút đáng yêu.
Đáng yêu sao? Lục Lục bật cười, cô có thể khiến anh anh dễ dàng thoả
hiệp chẳng phải là nhờ vào sự đáng yêu đó sao. Có lúc Lục Lục cảm thấy
Quả Quả hệt như một con gấu trúc vậy, kỹ năng sinh tồn bằng không giống
quốc bảo [*'>, mỗi ngày chỉ cần đáng yêu là có một đống người thích.
[*'> Quốc bảo: ý chỉ gấu trúc.
Lục Lục nhớ tới những người từng theo đuổi Quả Quả, trong đó đương nhiên có cả Chu Hành Giai. Tất cả bọn họ đều muốn hẹn hò với Quả Quả, nhưng
không ai muốn cưới cô cả. Bọn họ đều nói tình yêu và hôn nhân không
giống nhau.
Vấn đề này Lục Lục cũng đã suy nghĩ rất lâu mà không tìm ra đáp án. Có
lẽ là do mỗi người mỗi khác, hơn nữa vào mỗi thời điểm khác nhau thì suy nghĩ của con người cũng sẽ thay đổi. Trước khi gặp gỡ Quả Quả, anh cũng xác định tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Lúc chia tay vời Quả
Quả anh cũng nghĩ như thế.
Sau đó, hiện giờ Lục Lục cảm thấy kết hôn với Quả Quả cũng rất tốt, cho
dù cô chẳng làm được gì nhưng anh vẫn có thể vui vẻ mà cãi vã với cô.
Cuộc sống đã quá nhàm chán, có một số việc tại sao cứ phải như ý làm gì.
Lục Lục vẫn quay về Harl một chuyến, anh đứng trước nhà Quả Quả thật
lâu, anh nhìn thấy Simon và Quả Quả cùng nhau đi xuống. Simon cầm tay
Quả Quả, Quả Quả mặc mộ