
i.
Nhìn cửa phòng khép chặt, Lục Lục nằm lên ghế sa lon, cái ghế sa lon cũ
kỹ kêu "Két" một tiếng. Lục Lục lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, tâm
trạng đã tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi nữa.
11 giờ đêm, Lục Lục đi đến trước cửa, gõ cửa. Không ai trả lời anh, Lục
Lục tiếp tục gõ, không ai ra mở cửa, Lục Lục tiếp tục gõ. Rốt cuộc Quả
Quả cũng từ bên trong đi ra, cô cực kỳ tức giận, mở cửa gầm lên với Lục
Lục: "Con mẹ nó anh cút đi cho tôi!"
****
"Con mẹ nó anh cút đi cho em!" Sau khi Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, mặc dù rất tức giận, nhưng cô vẫn hạ giọng vì sợ đánh thức Duệ Duệ. Cô chỉ
ra cửa phòng, "Đi ra ngoài cho em."
Lục Cảnh Diệu đè tay Tần Dư Kiều lại: "Kiều Kiều, đây là nhà anh, anh có thể cút đi đâu đây."
Thật ra những lời này của Lục Cảnh Diệu vốn là để lấy lòng Tần Dư Kiều,
đáng tiếc anh chẳng những không lấy lòng được Tần Dư Kiều mà còn khiến
cô điên tiết hơn. Sau đó Tần Dư Kiều khẽ cắn môi đẩy Lục Cảnh Diệu ra,
tức giận bỏ đi.
Tần Dư Kiều đi rất nhanh, Lục Cảnh Diệu đuổi theo Tần Dư Kiều đến cửa
chính, kết quả đuổi được một nửa lại sái chân. Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh sái chân. Lục Cảnh Diệu ngồi xổm xuống, đau đớn nói với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, đau quá."
Tần Dư Kiều xoay người. Dưới đèn đường kiểu châu Âu, Lục Cảnh Diệu đau
không nói ra lời. Anh chỉ mặc áo ngủ đuổi theo cô, vẻ mặt dường như rất
đau. Anh ngẩng đầu nói với Kiều Kiều: “Hình như tổn thương đến dây chằng rồi...."
Tần Dư Kiều mặt lạnh nhìn người đàn ông kia diễn trò, vô cảm xoay người
rời đi. Nhưng đi đến cửa lớn, Tần Dư Kiều lại nghĩ đến Duệ Duệ. Cô giậm
chân, cuối cùng cũng đành phải quay về. Lúc Tần Dư Kiều trở
lại biệt thự, Lục Cảnh Diệu đang ngồi một mình trong phòng khách, tay
cầm túi chườm đá đặt lên chân phải. Thấy cô về anh chỉ hơi ngước lên
liếc một cái, sau đó giận dỗi quay đầu đi không thèm nhìn Tần Dư Kiều
nữa.
Tần Dư Kiều vốn đang tức giận, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Cảnh Diệu
cô lại càng tức hơn. Cô không quan tâm tới anh, đi thẳng lên cầu thang.
Sau đó Lục Cảnh Diệu khó chịu "này" một tiếng, Tần Dư Kiều vẫn không để
ý, tiếp tục đi về phía trước.
"Đứng lại." Trái tim Lục Cảnh Diệu bây giờ như bị một con mèo cào cấu
vậy, trong lòng anh rất buồn bực, nhưng khi phát hiện giọng điệu mình có chút không tốt, anh lập tức hạ giọng mềm mại hơn, "Kiều Kiều, sưng lên
rồi này...."
Tần Dư Kiều quay đầu, Lục Cảnh Diệu dùng đôi mắt sâu đen láy của mình
nhìn cô, một chân còn đang đặt lên tay vịn ghế sofa, trên chân đặt một
cái túi chườm nước đá. Sau đó "Bộp" một tiếng, túi chườm nước đá rơi
xuống đất, Lục Cảnh Diệu cũng "Ai ui" một tiếng. Mặc dù trên mặt tỏ vẻ
vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn đi cà nhắc tới trước mặt Tần Dư Kiều, âm
trầm nhìn cô chăm chú, sau đó kéo Tần Dư Kiều vào trong lòng: "Em đúng
là đồ lừa đảo."
“Em hứa với anh thế nào, em nói em sẽ không bỏ nhà đi nữa.... Duệ Duệ
còn ngủ ở trên tầng kia kìa, ngày mai nó tỉnh lại không thấy em thì nó
sẽ nghĩ em thế nào?" Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều thật chặt, không để
cho cô nói chen vào, một hơi nói tiếp, "Chuyện bác sĩ Karo là lỗi của
anh, nhưng nếu như em cho anh đủ cảm giác an toàn, thì cớ gì anh phải
làm như vậy? Dĩ nhiên là em có thể nói anh già mồm át lẽ phải, hôm nay
anh già mồm cho em xem, em làm thế nào thì làm...."
Đầu Tần Dư Kiều bị ép dựa vào bả vai Lục Cảnh Diệu, eo cũng bị tay Lục
Cảnh Diệu ôm thật chặt. Lời cô muốn nói mắc kẹt trong cổ họng thật lâu
mới thốt ra được: "Cảnh diệu, em chỉ đang tức giận thôi. Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, tại sao anh lại phải khổ sở tìm cách lừa gạt em chuyện ở
Edinburgh chứ. Em thật sự nghi ngờ không biết anh đã bao giờ nói thật
với em chưa?"
"Nói rồi." Lục Cảnh Diệu không cần nghĩ ngợi liền trả lời, "Anh yêu em."
"Cái gì...."
"Anh yêu em."
"Đây là lời thật lòng nhất nhất nhất anh đã từng nói, những thứ khác có
thể lừa em, nhưng động cơ đều là vì anh quá yêu em. Cho nên Kiều Kiều,
em có thể nể tình mà đừng giận anh nữa được không. Em có thể nhìn những
vấn đề đó sâu hơn một chút được không, bởi vì mọi chuyện anh làm đều là
vì quá yêu em. Anh không có bất cứ ý đồ xấu nào cả, ý đồ duy nhất của
anh là muốn cưới em về nhà...."
Tần Dư Kiều : "...."
Trình độ biện hộ của một người đàn ông thường liên quan chặt chẽ đến độ
dày của da mặt anh ta. Lục Cảnh Diệu sống nhiều năm chờ đợi một ngày dài bằng một năm như vậy rồi nên thời gian cũng mài cho da mặt anh càng
ngày càng dày.
Hoặc cũng có thể nói rằng sau khi trải qua một khoảng thời gian chờ đợi
đau khổ, mòn mỏi sống những ngày vô biên vô hạn không có hi vọng, anh
mới biết có một số việc nên bớt làm cao đi, như vậy mới không bị ông
trời trêu đùa nữa.
Mỗi người đều có rất nhiều thứ để quý trọng: quý trọng lương thực, quý
trọng sách vở, quý trọng thời gian, quý trọng một người.... Nhưng có đôi lúc người ta lại quên mất điều này. Có rất nhiều nguyên nhân, có đôi
khi là không đủ kiến thức, có đôi khi là quá kiêu ngạo, có khi lại là
muốn quý trọng nhưng không làm được, chờ đến khi làm được