
g, hơn nữa đối tượng bị nhắm đến lại là Hạ Nghiên
Thanh.
"Cô Hạ, tối hôm qua cô gửi tin nhắn hẹn tôi ra ban công có việc gì vậy?"
Hạ Nghiên Thanh: "...."
Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, quay sang giải thích với mọi người: "Bởi vì
khuya rồi, không được tiện lắm, nên tôi không trả lời, mong cô Hạ có thể tha thứ...."
Tần Dư Kiều ghé mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, đúng là thận trọng ngay thẳng.... Có tố chất của đàn ông tốt. Lục Cảnh Diệu vừa nói
xong, bàn cơm của nhà họ Tần yên lặng hẳn. Bây giờ trong lòng Tần Dư
Kiều đúng là có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, đỏ vàng xanh tím, màu sắc gì
cũng có đủ cả. Sau đó cô nhìn Hạ Nghiên Thanh, gương mặt của cô ta bây
giờ cũng tương tự như cảm xúc của vậy.
Tần Dư Kiều cảm thấy nhất
định bây giờ sắc mặt của mình cũng đã thay đổi, hai má đỏ bừng như bị
lửa đốt vậy, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nói cô tức giận đến nỗi
đỏ mặt. Chỉ có điều chính cô mới rõ, cô hiểu Lục Cảnh Diệu đến mức nào.
Mặc dù đã rất rõ ràng, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới những lời Lục Cảnh
Diệu đã dạy, cái gì là cùng giường.... là cùng chung một chiếc thuyền.
Bây giờ Lục Cảnh Diệu lại muốn biến đen thành trắng, cho nên cô cũng
phải phối hợp với anh một chút.
Khi người ta phải đối mặt với vấn đề vừa nan giải vừa lúng túng đều chọn lựa giữ im lặng, cho nên qua mấy giây người đầu tiên lên tiếng là Hạ Vân.
"Cậu Lục, cậu có nhầm
không vậy, con bé thì có chuyện gì muốn nói với cậu chứ." Lúc nói khoé
miệng Hạ Vân lại nhếch lên, ra vẻ như những lời Lục Cảnh Diệu nói vô
cùng tức cười.
"Tôi cũng không biết cô Hạ tìm tôi có chuyện gì,
cho nên bay giờ mới hỏi cô ấy." Lục Cảnh Diệu khẽ nhíu mày, giọng nói
cũng trầm xuống một chút, giống như cố tình gây sự, cố ý xuyên tạc lời
nói của Hạ Vân, nhưng anh chỉ đơn thuần hỏi một vấn đề đang thắc mắc mà
thôi.
"Khụ khụ khụ khụ khụ...." Tần Ngạn Chi không kiềm chế được mà ho khan.
Thật ra thì những lời Lục Cảnh Diệu vừa nói rất khéo léo, về phần lý giải
những lời anh nói thì phải xem đầu óc của mấy người ngồi đây có linh
hoạt hay không. Thật không may, toàn bộ những người trên bàn trừ Lục Hi
Duệ và Tần Dư Trì ra, thì nhận thức về chuyện tình yêu nam nữ đều vô
cùng linh hoạt. Ngay cả bà Tần cũng lập tức nghĩ ra N khả năng sẽ xảy
ra, gương mặt già nua đã sớm đen lại, buông đôi đũa trong tay xuống chờ
câu trả lời của Hạ Nghiên Thanh, sau đó quay đầu liếc nhìn đứa cháu gái
yêu quý đang ngồi ở bên cạnh mình và Giang Hoa ngồi cách đó không xa.
Người ngoài nhìn vào, cảm thấy người nên phát biểu ý kiến bây giờ nên là Tần
Dư Kiều và Giang Hoa. Nhưng vẻ mặt của Giang Hoa vẫn thản nhiên, Tần Dư
Kiều mặc dù rất muốn đứng về phía Lục Cảnh Diệu nhưng không muốn giội
nước bẩn trước khi mọi chuyện rõ ràng. Kết quả có người khó chịu, cô
thấy lưng mình bỗng đau nhói. Lục Cảnh Diệu bỗng dưng nhéo cô, hơn nữa
còn nhéo rất mạnh.
Tần Dư Kiều đau đến mức nước mắt chảy ròng
ròng, trong mắt bà Tần, cô cháu gái yêu quý của mình đang rất uất ức,
nhất thời cũng phẫn nộ. Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, có những thứ bà
không thể ra mặt được, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt chờ "Phá án" mà
thôi.
Thật ra thì vụ án rất dễ giải quyết, chỉ cần mở điện thoại
Hạ Nghiên Thanh ra là có thể biết được. Nhưng dù sao mọi người đều đang
ngồi trên bàn cơm, vẫn cần phải nể mặt mũi lẫn nhau, không ai trực tiếp
yêu cầu Hạ Nghiên Thanh đưa điện thoại của cô ta ra. Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ mông lung, Giang Hoa thản nhiên lên tiếng.
"Chắc hiểu lầm thôi, có khi nào anh Lục nhìn nhầm số điện thoại hay không?
Nghiên Thanh làm gì có số điên thoại của anh." Giọng điệu Giang Hoa rất
chân thành, nhíu mày nhìn Hạ Nghiên Thanh, "Nếu mọi người không tin, có
thể lấy điện thoại cùa Hạ Nghiên Thanh ra cho anh Lục xem."
Tần
Dư Kiều nhìn Hạ Nghiên Thanh, sắc mặt cô ta trắng bệch, khẽ cắn môi
dưới. Dáng vẻ này làm cho cô nhớ tới hồi xưa khi đi học, mỗi lần Hạ
Nghiên Thanh không trả lời được đều có biểu hiện như vậy. Trước kia Hạ
Nghiên Thanh chỉ là một cô gái nhát gan hay do dự, bây giờ những chuyện
cô ta làm càng ngày càng khiến người ta bất ngờ.
Cho dù trong
chuyện này tám phần là Lục Cảnh Diệu gài bẫy Hạ Nghiên Thanh, nhưng nếu
như Hạ Nghiên Thanh không có ý đồ thì dù Lục Cảnh Diệu có hiểm độc như
thế nào đi nữa cũng không thể khiến Hạ Nghiên Thanh chủ động gửi tin
nhắn cho anh.
Đúng lúc này Tần Dư Kiều cảm thấy đùi mình lại bị
người khác nhéo mạnh, cảm giác đau đột ngột ập đến khiến nước mắt đang
cố kiềm nén trong hốc mắt Tần Dư Kiều tuôn trào.
Rơi nước mắt
trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất mất mặt, hai tai Tần Dư Kiểu
đỏ bừng bừng. Đối diện với gương mặt trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh, Tần Dư Kiều lên tiếng: "Nghiên Thanh, nếu cậu không thấy thấy ngại, thì cậu cứ đưa điện thoại cho tôi xem đi."
Hạ Nghiên Thanh ngẩng mặt
lên, giọng điệu thản nhiên: "Hôm qua đúng là tôi đã gửi cho ngài Lục một tin nhắn, tôi muốn hỏi cậu đã về chưa, bởi vì Giang Hoa đi cùng cậu.
Tôi rất lo không biết Giang Hoa có về nhà an toàn không."
Thật lợi hại, còn có thể đảo ngược tì