
c có thể tổng kết theo cách nói của Bạch Quyên: "Con người dù gì cũng có sau này,
nhưng chỉ còn lại sự dằn vặt và dối lòng."
Trước khi Tần Dư Kiều
ra nước ngoài cô cũng nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Lúc đó cô vẫn tưởng
đó chính là nơi chứa đựng tình yêu và tình bạn của mình, bây giờ thì
tình yêu cũng mất mà tình bạn cũng chẳng còn, chỉ còn đọng lại kí ức
thời thơ bé mà thôi. Điều duy nhất khiến cô không bực mình đó là mấy
người bạn cũng có thể coi như khá thân, khi cô ra nước ngoài vẫn không
cắt đứt liên lạc, nhưng người duy trì tình bạn với cô chỉ có một, đó
chính là Hình Chính.
Trong vòng luẩn quẩn ở thành phố G, Tần Dư
Kiều và Hình Chính chỉ coi như quen biết, họ chính thức chơi thân với
nhau từ hồi cô học đại học ở nước ngoài. Lúc ấy Tần Dư Kiều rất mập, cho nên Tần Dư Kiều vẫn lấy làm lạ vì Hình Chính vẫn có thể nhận ra cô.
Sau này khi cô hỏi Hình Chính, Hình Chính nói: "Lúc ấy tớ cũng chỉ đoán mò mà thôi, không ngờ đúng thật là cậu."
Khi đó cô rất béo, Hình Chính thì lại thất tình, hai người chơi với nhau
không có bất kỳ áp lực gì cả. Sau đó lúc Hình Chính trở về nước có nói
với cô: "Nếu như trước kia tớ theo đuổi cậu thì tốt rồi, chúng ta trở
thành một cặp sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy."
Về sau mặc dù Hình Chính ký hợp đồng với một công ty ở Luân Đôn, nhưng cậu ấy vẫn
quyết định về nước, trở về để theo đuổi cô bạn gái trước kia của cậu ấy.
Lúc ấy cô và Hình Chính đều hiểu, tình yêu không phải là thức ăn nhanh,
theo đuổi một người khôn hề đơn giản và dễ dàng, trên con đường tu thành chánh quả sẽ gặp nhiều chông gai bụi rậm, gặp phải thất bại, cũng sẽ
gặp nhầm người, còn có thể yêu nhầm người. Nhưng nếu chúng ta sợ bị
thương, hoặc mệt mỏi không muốn tiếp tục tìm kiếm thì người đó hoặc là
tiếp tục trò chơi đời người, hoặc là tìm đại một người chung sống qua
ngày.
....
Còn chuyện họp lớp, Giang Hoa nói với Tần Dư
Kiều, Tần Dư Kiều không muốn đi, nhưng Hình Chính liên lạc với cô, Tần
Dư Kiều lại đồng ý.
***
Thay quần áo xong, lúc Tần Dư Kiều chuẩn bị ra ngoài có đi ngang qua phòng Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu
rất bận rộn, bình thường anh có vẻ nhàn tản thư thái, vậy mà phần lớn
thời gian nghỉ nghỉ ngơi anh lại vùi đầu vào công việc. Rõ ràng bây giờ
mới là mùng hai, thế nhưng hòm thư của anh đầy ắp email rồi.
Lúc
Lục Cảnh Diệu chuyên chú vào máy tính làm việc, dáng vẻ anh vô cùng
quyên rũ, câu nói “Đàn ông lúc nghiêm túc là quyến rũ nhất" quả không
sai.
Lục Cảnh Diệu biết Tần Dư Kiều đang đứng sau lưng anh, còn
biết tối nay Tần Dư Kiều có chút khác lạ. Ngước mắt nhìn cô, cô mặc váy
còn đi giầy cao gót, tóc cũng được chải chuốt kĩ càng.
Đàn ông
đều như thế cả, phụ nữ của mình mà không ăn diện vì mình thì rất khó
chịu, trong lòng Lục Cảnh Diệu đã chua lè rồi, nhưng lại cố tình làm như không có gì, còn hùa theo khen cô hôm nay ăn mặc rất đẹp nữa chứ.
Tần Dư Kiều vén tóc lên vành tai: "Có thật không?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu, cánh tay dài vươn tới kéo Tần Dư Kiều ngồi lên đùi
mình, nhéo eo cô, hỏi: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy, có phải muốn đi quyến
rũ ngưởi đàn ông khác không?"
Tần Dư Kiều thật thà gật đầu: "Làm sao anh biết?"
Lục Cảnh Diệu lẩm bẩm, tỏ ra như mình đang suy luận: "Đi họp lớp à?"
Tần Dư Kiều ngồi trên đùi Lục Cảnh Diệu rất biết điều ngoan ngoãn, tựa như
đang trưng cầu sự đồng ý của Lục Cảnh Diệu vậy, vui vẻ ôm lấy cổ Lục
Cảnh Diệu nói: "Anh có đồng ý cho em đi không?"
Không đồng ý! ! !
Lục Cảnh Diệu biết thừa Tần Dư Kiều đang khoe mẽ mà thôi, không bằng thuận
nước đẩy thuyền, ngừng một rồi nói: "Dẫn anh đi cùng đi."
Lục
Cảnh Diệu thấy phản ứng của Tần Dư Kiều, đoán sau khi cô do dự sẽ không
cho anh đi, không chừng còn lôi Hi Duệ ra để viện cớ. Quả thật Tần Dư
Kiều hành động y như vậy, giọng nói mềm nhũn: "Nhưng mà em lại sợ Hi Duệ ở đây một mình sẽ bị ‘Trì đáng ghét’ bắt nạt."
Hừ hừ! Lục Cảnh
Diệu nhếch môi, thân mật chỉnh lại áo váy cho Tần Dư Kiều: "Vậy thì anh
không đi nữa, ở nhà chăm sóc Hi Duệ vậy."
Tần Dư Kiều hôn lên khoé miệng Lục Cảnh Diệu: "Ông xã tốt quá."
Lục Cảnh Diệu híp mắt, dịu dàng nói với Tần Dư Kiều: "Ít nói chuyện với bạn nam, giờ giới nghiêm là mười giờ." Dừng một chút, lại chêm thêm một
câu: "Nhớ mình đã là gái đã có chồng có con rồi đấy, biết chưa?"
Đúng là cưới vợ xinh đẹp về nhà thì luôn có cảm giác không an toàn. Không
phải là anh không tự tin, mà là quá quan tâm, sự thật là anh vẫn chưa
chính thức lấy Tần Dư Kiều thì phải?
Trước khi đi Tần Dư Kiều báo cáo với Hi Duệ vài câu, Hi Duệ hào phòng hơn Lục Cảnh Duệ rất nhiều: "Mẹ đi sớm về sớm."
Mặc dù Lục Cảnh Diệu biết chuyện Tần Dư Kiều ra ngoài không liên quan gì
tới Lục Hi Duệ, nhưng bây giờ anh vẫn thầm trách con trai, trách con
trai không giữ mẹ ở nhà. Cho nên mỗi khi Hi Duệ chạy tới liến thoắng với anh, Lục Cảnh Diệu chẳng có hứng thú đáp lời nó. Anh để ý từ khi Hi Duệ có mẹ, nó tựa như có chỗ dựa vậy, tính tình cũng trở nên cứng rắn rất
nhiều. Nếu ba lạnh nhạt với nó, nó vẫn có thể tự tìm trò tiêu khiển, hay xem phim cùng Tần Dư Trì. Sau b