
?" Tần Dư Kiều nói xong, mỉm cười cầm tấm ảnh trên bàn
trang điểm lên, tay đặt trên vai bà nội cười hỏi: "Bà nội, hồi nãy sao
con không thấy em trai con?"
Về phần đứa con trai này, thật ra
Tần Ngạn Chi rất lo lắng tới tâm trạng của con gái, thậm chí còn nói với Hạ Vân: "Ngày mai bảo Tiểu Trì về nhà ngoại vài hôm đi."
"Gần
sang năm mới rồi, anh nhẫn tâm để Tiểu Trì ăn Tết ở nhà người khác hay
sao....? Em biết anh thương Kiều Kiều, nhưng Tiểu Trì cũng là con ruột
của anh mà.... Như vậy đi, ngày mai em bảo Tiểu Trì tránh mặt một chút."
....
Lúc Tần Dư Kiều giúp bà nội chải tóc, trước bàn trang điểm chỉ để một tấm
hình, trong hình là một cậu nhóc xa lạ, hàng mày rất giống cô, hình như
đã mười tuổi rồi, mặc bộ đồ cưỡi ngựa ngồi trên lưng ngựa, ngũ quan rất
đẹp.
Đây là ảnh chụp lúc cưỡi ngựa, Tần Dư Kiều nhớ hồi còn bé cô cũng chụp một bức tương tự thế này, nhưng không biết đã mất đâu rồi.
"Bà nội biết.... bà nội biết con đang giận bà nội tại sao không để hình của con, đúng không....?" Bà Tần mỉm cười kéo ngăn bàn ra, lấy một tấm hình rồi giải thích với Tần Dư Kiều, "Hình con và em trai con đều được đặt ở đây, nhưng người giúp việc vô ý làm rơi khung hình.... Kiều Kiều, con
và Tiểu Trì, chính là em trai con.... Đều là bảo bối tâm can của bà
nội...."
Lúc bà Tần nói xong, quay đầu nhìn cháu gái. Bà rất sợ cháu gái sẽ cáu giận như trước kia. Đúng lúc này, Tần Dư Kiều lên tiếng.
"Bà nội, bà nội yên tâm đi, con đã trưởng thành rồi mà.... Làm sao có thể
không hiểu chuyện chọc giận bà nội như trước kia nữa....?" Tần Dư Kiều
làm nũng, ôm lấy bà nội từ phía sau, đưa mắt nhìn tấm hình của mình. Đây là hình hồi cô tốt nghiệp cấp hai, lúc ấy cô còn để tóc mái bằng rất
phổ biến hồi đó. Giang Hoa giễu cợt mái bằng của cô chẳng khác gì cái
bát úp.
Nếu như cô nhớ không lầm, hồi ấy cô và Hạ Nghiên Thanh là bạn rất thân, hai người cùng đi cắt tóc mái bằng. Cô và Hạ Nghiên Thanh cắt tóc giống nhau như đúc, cô hỏi Giang Hoa ai cắt đẹp hơn, khi đó
Giang Hoa đã thể hiện phẩm cách đê tiện của mình, trước mặt cô và Hạ
Nghiên Thanh liền đánh giá thế này: "Kiều Kiều, không phải anh xúc phạm
em, nhưng kiểu tóc đáng yêu này chỉ hợp với Nghiên Thanh thôi. Em để
kiểu tóc đuôi ngựa như trước kia đẹp hơn đấy."
Sau đó trên đường
về nhà, Giang Hoa lại quấn lấy cô, khua khoắng tay chân vỗ vai cô nói:
"Kiều Kiều, em giận vì anh không khen em xinh à? Cái cô nhóc này....
Thật ra thì anh thấy em cũng được mà... Em biết Nghiên Thanh tính tình
hướng nội da mặt cũng mỏng.... không thể chịu đựng bị xúc phạm phải mà.
Em không thể bắt anh nói cô ấy không xinh bằng em trước mặt cô ấy
được...."
Đúng là tên đàn ông xấu xa. Nhưng lúc đó Tần Dư Kiều
còn rất thích con trai kiểu này, nếu không nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp
hai sẽ không đần độn u mê mà đồng ý làm bạn gái Giang Hoa.
Trong phòng, Tần Dư Kiều và bà nội đang trò chuyện. Mà bên ngoài thì sao? Có
phần náo nhiệt hơn bên trong một chút. Lục Cảnh Diệu ngồi trên ghế sofa
vừa nói chuyện với Tần Ngạn Chi, vừa phải ứng phó với Giang Hoa.
Còn Lục Hi Duệ thì sao? Nó cũng bận rộn, nó muốn tìm người xấp xỉ tuổi mình để cùng chơi, tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm thấy Tần Dư Trì.
"Em là Hi Duệ, tên anh là gì thế?"
"Tôi là Tần Dư Trì. Cậu là ai? Sao lại ở nhà tôi?"
Lục Hi Duệ chạy đi hỏi ba mối quan hệ phức tạp giữa mình và Tần Dư Trì, sau khi có được đáp án, nó chạy đến trước mặt cậu nhóc cao hơn nó một chút: "Cháu là cháu của cậu."
Tần Dư Trì: "...."
Lần đầu tiên
Tần Ngạn Chi nhắc tên em trai trước mặt Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều liền
hiểu Tần Dư Trì có vị trí thế nào trong nhà họ Tần. Tần Dư Trì, Tần Dư
Trì, là đứa con trai muộn của nhà họ Tần. Lúc Tần Dư Kiều đi ra từ phòng bà nội, Lục Cảnh Diệu cười cười ngoắc tay
gọi cô lại. Lục Cảnh Diệu này có ngũ quan thâm trầm, khiến gương mặt trở nên tuấn lãng sắc bén, vì vậy lúc không cười anh tạo cho người ta cảm
giác anh cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng, thậm chí còn mang cảm giác chuyên
quyền độc đoán. Nhưng khi anh cười thì gương mặt bừng sáng, theo ý cười
lan tràn nơi đáy mắt, lớp băng dần tan, mầm non đâm chồi.
Tần Dư
Kiều đi tới bên cạnh Lục Cảnh Diệu, sau đó nắm bàn tay đưa ra của anh,
thuận thế ngồi xuống bên cạnh. Tần Ngạn Chi và Giang Hoa đang ngồi đối
diện thấy thế giật giật khóe miệng. Cô nói: “Ba, mọi người vừa nói gì
thế?” Nói xong, lại giương mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, “Nói gì mà vui vẻ
vậy?”
“Ha ha....” Lục Cảnh Diệu không trả lời mà chỉ cười, kéo
tay cô nhưng lại đưa mắt nhìn Tần Ngạn Chi: “Bàn chuyện kết hôn của
chúng ta đó mà.”
“Ai nói em muốn cưới anh.” Tần Dư Kiều không để ý Tần Ngạn Chi và Giang Hoa đang ngồi đó, tùy tiện chọc ngoáy Cảnh Diệu
một câu. Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng khách, Tần Dư Kiều nở nụ cười rực rỡ, hai gò má ửng hồng.
Khi nào thì người phụ nữ trở nên
xinh đẹp nhất, rõ ràng là khi nở nụ cười đượm nét ngượng ngùng của thiếu nữ, ngôn ngữ lại to gan quyến rũ như phụ nữ trưởng thành. Có lúc phụ nữ lại nhạy cảm với sự thay đổi của người phụ nữ khác, Hạ Nghiên Thanh
cách đó không