
i nữa, con cái vẫn như đứa trẻ. Trước
mặt Hi Duệ, Tần Dư Kiều kiên cường như một người mẹ, nhưng trước mặt Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du, cô cũng chỉ là một đứa bé muốn được quan tâm mà thôi.
***
Mẹ vợ tới, thật ra thì căn bản không cần Tần Dư Kiều khai báo, Lục Cảnh Diệu đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, thậm chí
lén lút dạy Hi Duệ: “Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, rõ cả rồi
chứ.... Dù Bạch Thiên Du có nhận con hay không, con vẫn phải gọi bà ấy
là bà ngoại, biết không?
“Tại sao bà ngoại không nhận con?” Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, nói ra suy đoán của mình, “Bà cũng mất trí nhớ sao?”
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai, sửa lại cổ áo cho nó: “Sao ba biết được, có thể con không phải là kiểu bà ấy thích thôi....”
Không phải kiểu bà ngoại thích? Hi Duệ bi thương cúi đầu, bà ngoại sẽ ghét nó sao? Lời của Lục Cảnh Diệu đã để lại sự ám ảnh trong lòng Lục Hi Duệ.
Lúc Lục Cảnh Diệu đưa Lục Hi Duệ đến sân bay, Hi Duệ chưa thấy Bạch
Thiên Du mà lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi rồi.
Năm giờ chiều, Bạch
Thiên Du đến sân bay, đi ra từ lối kiểm tra an ninh. Tần Dư Kiều còn
chưa nhìn thấy Bạch Thiên Du, Lục Cảnh Diệu đã tinh mắt nhìn thấy mẹ vợ, sau đó vỗ vai cô: “Kiều Kiều, mẹ vợ tới....”
Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn Lục Cảnh Diệu: “Anh đã gặp mẹ em rồi à?”
Lục Cảnh Diệu nhếch miệng cười: “Tiến sĩ Bạch tiếng tăm lưng lẫy, anh lên
mạng xem ảnh.” Nói xong, cười tươi ôm Tần Dư Kiều đến chỗ Bạch Thiên Du.
Bạch Thiên Du rất trẻ, dĩ nhiên kiểu trẻ trung đi ngược với tự nhiên. Có
điều không ai nghĩ bà đã lên chức bà ngoại, hơn nữa cháu ngoại cũng đã
bảy tuổi.
Lục Hi Duệ biết khái niệm bà ngoại này có lẽ từ các bạn đồng trang lứa, hoặc có lẽ xem trên ti vi. Hình tượng bà ngoại trong
lòng nó là một người già nhân hậu có nếp nhăn, nụ cười hiền lành, len
lén cho nó kẹo và chút tiền.
Đúng, là người già, giống như ông
nội vậy. Cho nên khi Hi Duệ ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung của Bạch
Thiên Du thì tiếng “Bà ngoại” đã chuẩn bị trước dù làm thế nào cũng
không thể phát thành lời.
Hi Duệ nhìn bà ngoại, Bạch Thiên Du
cũng nhìn chằm chằm vào nó. Sau khi nhìn một hồi, Bạch Thiên Du đã tính
toán đâu ra đấy lại thấy thời nhức đầu, đang định mở miệng, Lục Cảnh
Diệu đã thò tay nhận hành lý trên tay bà: “Mẹ vợ, chúng ta đi thôi.”
Mẹ vợ, Bạch Thiên Du liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, lại tiếp tục quan sát Lục Hi Duệ.
Bình thường Bạch Thiên Du thường dùng kính hiển vi để quan sát thành phần
địa chất, cho nên ánh nhìn hơi bén nhọn. Ánh mắt sắc bén này rơi vào
lòng Hi Duệ, không khỏi tổn thương ảo tưởng tốt đẹp về bà ngoại của Hi
Duệ .
Thì ra là không phải tất cả bà ngoại đều là hiền hòa nhân ái. Ba nói đúng, quả nhiên bà ngoại không thích nó.
Tần Dư Kiều đặt tay lên vai Hi Duệ, vô cùng ra dáng người mẹ, sau đó gọi Bạch Thiên Du một tiếng: “Mẹ.”
Bạch Thiên Du không nói mà chỉ gật đầu với Tần Dư Kiều.
“Mẹ vợ, không biết mẹ thích ở nhà hay là ở khách sạn, nhà con đã chuẩn bị
phòng xong hết cả rồi. Về phần khách sạn, cũng đã có phòng.” Ở đây chỉ
có Lục Cảnh Diệu còn có thể nở nụ cười.
Về phần Hi Duệ đã đồng ý
với Lục Cảnh Diệu dù bị xem thường thế nào đi nữa cũng phải gọi bà
ngoại, đã quay đầu sang chỗ khác không nhìn Bạch Thiên Du nữa rồi.
“Đừng gọi tôi là mẹ vợ.” Bạch Thiên Du cất giọng thờ ơ, sau đó tự cầm hành lý của mình, “Cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi,
không nhọc cậu phí tâm.”
Đời này Lục Cảnh Diệu chưa từng tức giận đến thế, trong lòng mắng người, nụ cười trên mặt không những không giảm mà còn tăng: “Chuyện này.... Tiến sĩ Bạch đặt phòng ở khách sạn nào
vậy? Con đưa cô đi.” Người khác đều là "Ba mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng”, đến lượt
anh lại đổi thành "Ba mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ngứa mắt". Lục
Cảnh Diệu thật sự cảm thấy mình gặp trắc trở trước Bạch Thiên Du, nhưng
cố tình tỏ ra bình tĩnh không biểu hiện gì lên mặt. Dù Bạch Thiên Du bắt bẻ anh thế nào đi nữa, anh vẫn tươi cười hớn hở với bà mẹ vợ này.
Nhưng Bạch Thiên Du lại mạnh bạo tiêu diệt anh trong chớp nhoáng, hận không thể ném anh ra biển.
"Tiến sĩ Bạch, đáng lẽ con nên đưa Kiều Kiều và Duệ Duệ đến Luân Đôn gặp cô,
nhưng con và Kiều Kiều gặp lại chưa lâu, nên chuyện đi Anh phải dời đến
cuối năm. Cuối cùng lại phải để cô đích thân tới đây một chuyến, xin
lỗi, con thật tệ quá." Lục Cảnh Diệu cười chân thành, giọng nói tha
thiết, cộng thêm mái tóc và cà vạt vô cùng chỉn chu, chỉ số thân thiện
của anh cao vô cùng. Nhưng mà đối với sự nhiệt tình của Lục Cảnh Diệu,
Bạch Thiên Du vẫn lạnh nhạt như cũ, nói với Tần Dư Kiều: "Chúng ta đi
thôi."
Ra khỏi sân bay, Lục Cảnh Diệu tranh thủ lái xe tới, sau
đó mặc kệ Bạch Thiên Du có vui lòng hay không, nhanh tay lấy hành lý của bà bỏ vào cốp xe.
Nhưng phải lái xe đi đâu bây giờ?
Từ sân bay đi ra ngoài đường, Tần Dư Kiều nói với Bạch Thiên Du: "Mẹ, hay là mẹ tới chỗ con đi."
"Không cần, đến khách sạn thôi."
Lục Cảnh Diệu cũng không muốn Bạch Thiên Du đến nhà Tần Dư Kiều, nhưng Bạch Thiên Du lại muốn ở khách sạn, về sau Bạch Thiên Du bị làm sa