
chỉ cần yêu nhau, người ở đâu, làm gì, đều không quan trọng.”
“Ừm, chiều cao thế nào?”
“…” Luật sư Tiết im lặng mất hai giây, cuối cùng thấy có chút là lạ. Sao
cảm giác này…không giống mình đang xem mắt, mà hơi giống lúc bàn chuyện
với người mai mối ? Tiết Đại Vũ ngạc nhiên nhìn bà mối. Bà mối ho khan
hai tiếng, lại cười tươi hớn hở, bắt đầu vòng vo: “Nói tới chiều cao ấy
à, Hoa Hoa nhà em cái gì cũng tốt, chỉ hơi lùn một chút, nhưng nhỏ nhắn, lanh lợi, đáng yêu lắm, tính tình cởi mởi, giao tiếp tốt… nhưng có lúc
hơi ngốc.”
Luật sư Tiết bị Tô Tiểu Mộc tung hoả mù, rất hứng thú với chuyện này: “Sao lại nói là ngốc?”
Bà mối đảo tròn mắt, cười ha ha: “Ví dụ thế này, tuần trước, em với cô ấy
cùng đi xe buýt. Cô ấy thấy một cô gái lên xe bắt anh chàng bên cạnh
phải nhường chỗ cho cô gái kia, luôn miệng nói: “Cậu không thấy phụ nữ
có thai ở đây à?” Anh đoán kết quả thử xem?”
“Anh chàng đó không nhường?”
“Không phải! Cô gái đó vốn không mang thai. Con gái nhà người ta chỉ hơi béo
thôi! Kết quả là, cô mập ấy khóc tức tưởi chạy xuống xe.”
“Ha ha ha” Tiết Đại Vũ cười lớn, hoàn toàn mắc câu: “Bạn em ngốc nghếch vui thật đấy.”
“Phải đấy” bà mối cong môi, quay về chuyện ban đầu: “Thế, anh Tiết có ngại mấy cô thấp thấp không?”
Luật sư Tiết ngẩn ra, ngu ngơ bất lực.
Bà mối thấy vậy bèn nheo mắt cười gian xảo, kết quả mong muốn chính là thế này. Ra chiêu khác lạ, mục tiêu hôm nay của bản cô nương chính là – làm cho anh choáng váng thì thôi!
“Không ngại mà, không phải nãy em cũng nói rồi sao, con gái thấp một chút nhưng lanh lợi, đáng yêu. Còn
quan trọng nhất là tính cách, cuộc sống hôn nhân mới là hiện thực mà.”
Bà mối đáp: “Nói hay lắm.” Dĩ nhiên, luật sư Tiết không chống cự nổi đợt
tấn công của bà mối, tự đẩy mình vào trước. Ôm má nhìn ra đám người câu
cá ở ven hồ, bà mối thở dài, cuối cùng nói ra câu quan trọng nhất ngày
hôm nay: “Ôi, nói mới nhớ, hôm nay Hoa Hoa phải làm thêm, hoá trang chụp ảnh cô dâu cho người ta ở công viên. Anh Tiết, hay là chúng ta đi tìm
cô ấy đi?”
“Được!” luật sư Tiết vui mừng, đồng ý ngay. Nghe bà
mối kể chuyện như thế, cũng thật sự muốn gặp thử cô gái ngốc nghếch này. Chỉ là…sao vẫn thấy có chút là lạ?
—————————-Tôi là đường phân cách xoay vòng vòng———————–
Bà mối dẫn luật sư Tiết đi tìm Hoa Hoa. Sau khi giới thiệu hai người làm
quen với nhau xong thì biết điều rút lui. Thế nhưng, bà mối dù đã thoát
thân thành công, vẫn chưa rời khỏi công viên ngay. Cô nhàn nhã chắp tay
sau lung, đi một vòng quanh hồ, cuối cùng đứng lại bên cạnh ai đó đang
câu cá, gào lên: “Ôi chà, cá mắc câu rồi.”
Chàng trai đang câu
cá ngẩng đầu lên, mắt nhấp nháy nhìn bà mối, không hề chột dạ vì bị bắt
quả tang, tủm tỉm cười, hỏi: “Nhóc con, vẫn giận anh à?”
Bà mối
hừ hừ, ai rảnh mà giận con cáo họ Hạ nhà anh chứ? Chỉ là gần đây, vật
lộn với đám đối tượng xem mắt, bận túi bụi không có thời gian rảnh mà để ý tới anh thôi. Cứ nghĩ sau khi Hạ Hà Tịch xuất viện cũng sẽ bận rộn xử lý công việc, ai biết được anh ta nhàn rỗi thế chứ… Nhàn tới mức tới
đây ngắm cô xem mắt!
Nghĩ tới đây, Tiểu Mộc đá đá vào xô cá bên
cạnh con cáo họ Hạ, lảng sang chuyện khác: “Không tồi đâu, Tổng giám đốc Hạ câu cá lợi hại thật.”
Hạ Hà Tịch lại nhìn ra phía hồ, cười
nhạt: “Con cá này không béo như của em. Thế nào, lại gạt anh chàng vừa
rồi cho vị khách nào đó của em hả?”
Hoá ra bà Liêu liên tục giới thiệu mấy anh chàng tốt cho Tiểu Mộc. Nhưng chuyện kì lạ là, mỗi buổi
xem mắt kết thúc chẳng được bao lâu, các đối tượng xem mắt nhất định sẽ
trở mặt, không phải ưng bạn học của bà mối, thì là thích bạn bè của bà
mối.
Thế nên bà Liêu mới đau đầu, suy đi nghĩ lại mới vất vả tìm tới “ông anh ruột” Hạ Hà Tịch, xin anh trấn thủ giúp buổi xem mắt của
cô em gái. Bà Liêu còn nhấn mạnh, bảo Tiểu Mộc đừng đưa bạn đi cùng nữa. Đáng tiếc, chuyện không được như ý…Tới lúc này, anh chàng thứ tư – luật sư họ Tiết cũng đã gặp phải tình yêu sét đánh với “bạn của Tiểu Mộc”
rồi.╮(╯_╰)╭
Hạ Hà Tịch chậm rãi nói: “Bà Liêu giới thiệu đối
tượng cho em, em thu tiền cảm ơn làm mai mối. Bà mối, chuyện làm ăn của
em cũng được đó chứ!”
Bà mối chắp tay vái, lắc đầu nghĩ rằng
chuyện không có gì sỉ nhục mà còn vinh quang: “Cái này bản cô nương gọi
là Khương Thái Công câu cá – người nguyện mắc câu.”
Hạ Hà Tịch nge xong thì bật cười, khẽ nói: “Ừ, anh cũng là Khương Thái Công câu cá.”
Tô Tiểu Mộc á khẩu, nói thế không phải biến thành mắng mình sao? Nói như
thế, anh ta cố ý để mình phát hiện sao? “Nói đi, theo dõi em làm gì?”
Con cáo họ Hạ xoè tay ra, tỏ vẻ vô tội, nói: “Anh tới đây còn sớm hơn hai người, sao lại cho là anh theo dõi?”
“À” bà mối gật đầu, dịu dàng mỉm cười: “Thế là tình cờ gặp được Tổng giám đốc Hạ hả?”
Hạ Hà Tịch bỏ qua giọng điệu kì lạ của bà mối, thản nhiên đáp lại: “Cũng
không phải”. Vừa nói xong, phao câu động đậy, anh lại câu được một con
cá to. Con cáo họ Hạ thu cần, uể oải nói: “Người em muốn anh điều tra
giúp, đã điều tra được rồi.” “Người em muốn anh điều tra giúp, đã điều tra được rồi.”
Bà mối đ