
đã giao cho Minh Thư toàn quyền quyết
định, bây giờ con có nói thì cũng vô ích thôi.
- Ít ra con không muốn có những cách đối đãi bất công như vậy. Coi như không
xem Dung là bạn gái con đi, vậy thì ít nhất cũng cho người ta câu trả lời chính
xác chứ. Hoặc là thu nạp, hoặc là người ta sẽ đi tìm tòa soạn khác. Con thật
không hiểu cách làm việc của ba.
Sau chuyện đó, mối quan hệ của Kỳ Tuấn và Minh Thư đã có dấu
hiệu nhích lên một tí. Nhưng Minh Thư vẫn còn giữ nguyên tính cách đó, lạnh
lùng và quyết đoán, cô không nói quá 10 câu khi về nhà. Chỉ có một điều đáng
mừng, những hành động đối đãi tốt của Kỳ Tuấn đã dần dần “áp phê” được cô nàng.
Thư không còn phản ứng một cách khó chịu, dù thích hay không, cô cũng chỉ gật
đầu và nói cảm ơn. Kỳ Tuấn thì luôn phải sống trong hai tâm trạng, dằn vặt và
cấu xé nhau. Anh không thể chối bỏ trái tim đã hướng về Minh Thư mỗi lúc một
nhiều, nhưng động cơ lúc đầu anh đến với Thư thì hoàn toàn trái ngược. Tuấn
phải làm gì nếu một ngày nào đó anh yêu Thư đến nỗi không thể mất cô trong khi
cô biết được sự thật. Khi ấy liệu anh có mất đi mối hạnh phúc mà khó khăn lắm
anh mới có được, một gia đình nhỏ hạnh phúc không dễ gì muốn là có. Và hơn hết,
đã trải qua quá nhiều cô gái, rất nhiều mối tình. Phải khó khăn lắm, Tuấn mới
tìm được một người xứng đáng để anh trao gửi tình yêu nhiều đến thế.
Kỳ Tuấn đang đọc cách pha sữa thật kỹ ở bảng hướng dẫn, nhìn
thấy ly sữa to tướng, Minh Thư hỏi:
- Sữa?
- Phải. Bên cạnh ăn uống đủ chất, em còn phải uống thật nhiều sữa.
- Ai mách bảo anh phải mua những thứ này chứ. Anh có biết gì đâu mà mua.
Kỳ Tuấn gãi đầu đứng nhìn Minh Thư, cô thở dài:
- Ý tôi là... đây không phải lĩnh vực của anh. Thế thì làm cách nào mà ...
- Hỏi người bán.
- Vậy à?
Minh Thư nói giọng có âm điệu khá vui, cô gật đầu và nói:
- Xong việc sẽ uống ngay. Còn bây giờ thì chưa!
- Phải uống cho hết đấy. Chúc em ngủ ngon.
- Anh cũng vậy.
Kỳ Tuấn đi được vài bước, Minh Thư gọi:
- À mà này...
- Chuyện gì?
- Ngày mai, lại đến lịch đi học.
- Anh nhớ mà.
Kỳ Tuấn bước ra, Minh Thư phải dừng làm việc và lại ngồi tựa vào
ghế, mở cửa sổ đón nhận cơn gió đêm khoan khoái lòng người lùa vào. Cầm lấy ly
sữa trên tay và uống. Minh Thư lại bắt đầu suy nghĩ. Nó xảy ra bao giờ thế? Từ
khi nào Minh Thư đã cẩn trọng lời nói với Kỳ Tuấn hơn? Lúc nãy cô còn thậm chí
sợ anh không vui khi nói chuyện với thái độ như vậy. Tại sao Thư lại cảm thấy
có chút gì đó vui vẻ trong lòng khi được quan tâm chăm sóc như thế này. Tại sao
Kỳ Tuấn không bao giờ oán trách những cự tuyệt đến mức cưỡng chế Thư dành cho
anh. Chẳng những như vậy, Tuấn vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh, quan tâm và chăm
sóc. Tuấn đang làm hết trách nhiệm của một người chồng và một người cha thực sự
đấy. Thư biết rằng anh không xem cô là vật bị chiếm đoạt nữa, bởi vì nếu một
thứ đồ chơi không xuất phát từ lòng yêu thích của mình mà có được thì có lẽ món
đồ chơi ấy sẽ rất mau bị ra rìa bởi những thứ đồ chơi mới hơn hẳn cả về chất và
lượng. Còn đằng này, Tuấn nâng niu, gìn giữ Thư như một của báu. Rõ ràng anh
không xem cô là trò chơi của anh. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một gia đình hạnh
phúc và hoàn hảo chờ đón đứa con yêu quý trong bụng Thư ra đời. Chỉ có điều, cô
chưa sẵn sàng để trở thành mẹ, để trở thành nữ chủ nhân hạnh phúc trong vương
quốc hạnh phúc kia. Và hơn hết, Thư đã có thể khẳng định, cô không còn cái cảm
giác thù hận đến tận xương tủy ngày xưa cô dành cho Kỳ Tuấn. Nó nhạt đi nhiều
lắm rồi. Thư vẫn đang lưỡng lự và băn khoăn, cô chưa xác định được rằng: mối
thù trước kia nhạt đi, vì cô biết mọi sự thật về Trình Can, vì cô chỉ quan tâm
đến đứa con của mình hay thực sự cô đã bắt đầu dành cho Kỳ Tuấn thứ tình cảm đi
ngược lại với hận thù?
Thư uống ly sữa gần cạn rồi bước ra ngoài rửa ly, Kỳ Tuấn vội
chạy lại:
- Em đi nghỉ đi, việc này để cho anh.
- Việc này nhẹ mà. Chỉ mang bầu thôi chứ đâu có trở nên vô tích sự như vậy.
- Em biết ý anh không phải vậy mà.
- Ừ. Chỉ nói thôi mà.
- Sữa này ngon không? Hay để anh đổi.
- Thôi, thành ý của anh mà. Cho dù có muốn đổi thì tôi cũng phải uống hết hộp
này rồi tự mình đi đổi. Tôi không quen từ chối lòng chân thành từ người khác.
Mà nhất là đây cũng là sự quan tâm dành cho mối quan tâm lớn nhất của tôi.
- Em chịu hiểu như vậy là tốt rồi. Sữa này tốt cho hai mẹ con luôn đó chứ.
Tiếng chuông cửa reo lên, Kỳ Tuấn ra mở cửa. Ánh Tuyết nhe răng
cười:
- Chào buổi tối!
- Quý hóa quá, sao đến trễ vậy cô em?
- Vì vợ anh hết đó. Mà không định mời em vào nhà sao?
- Mời vào, mời vào!
Minh Thư vui vẻ hẳn khi gặp Ánh Tuyết:
- Hôm nay bị chồng đuổi rồi hả?
- Nói bậy nào. Tớ mang thứ này đến cho cậu. Hôm nay tình cờ đi chung với ông xã
ngang chỗ đó, tớ phải chịu cái mặt hầm hầm của anh ấy suốt. Nhưng biết sao
được, tớ biết cậu đâu có nhiều thời gian rỗi để ghé lại chỗ đó.
- Chè à?
- Đủ loại luôn đấy. Cho cậu cất vào tủ lạnh mà ăn dần. Thấy tớ thương cậu ghê
chưa?
- Cùng lắm cho con tớ gọi cậu là mẹ nuôi.
-