
hường, vẫn có công việc
part-time, trăn trở việc vào đại học như ai khác.
- Nhưng khi về Việt Nam, vị trí của cô hoàn toàn khác.
- Tôi muốn thể hiện thứ gì đó với tất cả mọi người, mà chính tôi cũng không
hiểu tôi làm chuyện đó vì cái gì. Bởi vì, ở bên đó, tôi chả là cái gì của một
vùng lãnh thổ giàu có. Nhưng ở Việt Nam, tôi đã có thể là tiểu thư con nhà
giàu, tôi ức hiếp mọi người, y như tôi đã từng bị ức hiếp.
- Cô cho đó là trò vui à?
- Tôi biết là không đúng. Nhưng, chẳng ai quan tâm đến điều đó từ khi mẹ tôi
qua đời. Ba tôi có người phụ nữ khác, anh tôi chỉ quan tâm đến tôi như để tròn
khái niệm anh em.
- Dù sao họ cũng là người thân của cô.
- Tôi cần một nơi dựa dẫm nhiều hơn thế.
Vương Khang im lặng, Nhã Trúc cũng im lặng. Anh vẫn đứng đó nhìn cô lau dọn căn
bếp, Khang hóm hỉnh đùa:
- Vậy tại sao cô vẫn nấu ăn dở tệ? Còn phá hỏng căn bếp của tôi ngày đầu đến
đây?
- Ngoại trừ nấu ăn và ủi quần áo. Nấu ăn thì tôi không có năng khiếu, ủi quần
áo thì tôi không thích. Những việc đó mẹ luôn làm cho tôi.
- Cô có vẻ rất thương yêu mẹ của cô.
- Chỉ tiếc là tôi không có cơ hội làm điều ấy quá lâu. Mẹ đã ra đi rồi, trên
đời này không còn nhiều người để tôi yêu thương và nương tựa nữa. Ba và anh hai
là một thế giới khác so với thế giới nội tâm của tôi.
- Cô còn...
- Còn gì?
- À không... Ý tôi là cô còn mâm chén chưa rửa.
Nhã Trúc gật đầu và mỉm cười. Vương Khang lại bàn làm việc mà đầu óc cứ suy
nghĩ đâu đâu, anh đã bắt đầu quan tâm con nhỏ đỏng đảnh khó ưa này từ khi nào
thế? Anh đã để ý đến cảm nhận của nó từ bao giờ? Chẳng lẽ chạm môi nhau một lần
để cứu sống cô ta đã làm Khang thay đổi tình cảm về “oan gia” của anh. Thỉnh
thoảng Khang vẫn quay lưng lại xem Trúc làm việc, cô chỉ đáp lại anh bằng cái
nhoẻn cười hay đôi mắt to thỉnh thoảng long lanh trông rất đáng yêu.
Sáng hôm sau, Trình Can thức dậy. Anh mở cửa phòng để xem người
yêu đã thức hay chưa. Tuy nhiên, khi bước vào chỉ thấy mẫu giấy nhỏ để trên
bàn:
- Anh cứ tới trước. Em phải làm một số việc. Em sẽ tới. Anh đừng lo!
Trình Can nhún vai, anh gọi điện thoại cho Minh Thư nhưng cô đã tắt máy. Đúng
10 giờ, mọi người đã có mặt đông đủ tại khuôn viên rộng rãi của biệt thự mà ông
Minh sở hữu. Vương Khang đưa Nhã Trúc về nhà, trông thấy cô, ông Minh vui mừng
khôn xiết:
- Con gái, con đã về rồi!
- Chào ba.
- Chào chú!
Vương Khang cũng đứng đắn với áo sơmi đen và cravat màu xám. Ông Minh nhíu mày
dò xét:
- Cậu là...
- Anh à, đây là ký giả mới của tòa soạn chúng ta. Cậu ta là Đỗ Vương Khang,
người đã chăm sóc Nhã Trúc trong thời gian qua.
- Chào cậu! Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc đứa con gái cưng của tôi.
- Không có chi.
- Con lên trên thay quần áo.
Kỳ Tuấn và Đàm Phúc vừa bước xuống xe, hôm nay trông Kỳ Tuấn không còn nụ cười
ngạo nghễ như mọi người vẫn thường thấy. Anh chàng khá lạnh lùng bước xuống xe,
thành thật mà nói hôm nay Kỳ Tuấn là người nhà ấy chứ. Đàm Phúc thúc nhẹ vào
hông:
- Trận đấu này là cậu quyết định dừng, thua thì phải chấp nhận. Không có quậy
nhé!
- Ai bảo tớ thua. Chưa gọi nhau là vợ chồng thì tớ vẫn còn cơ hội.
Kỳ Tuấn bước vào, Trình Can đang tiếp đãi bạn bè cũng chạy lại. Dĩ nhiên đối
mặt với Kỳ Tuấn bao giờ cũng thú vị:
- Xin chào!
- Chào anh, chúc anh một ngày vui vẻ và hạnh phúc.
- Cảm ơn anh bạn luật sư, dĩ nhiên tôi rất hạnh phúc. Tôi đã chiến thắng được
một trận đánh, tôi đã có được mỹ nhân mà ai cũng phải ghen tị. Phải không, em
trai?
Bị Trình Can khiêu khích, Kỳ Tuấn tức điên, nhưng nhận thấy sự có mặt của ông
Minh, kể cả mẹ của anh cũng xuất hiện. Kỳ Tuấn lườm mắt:
- Tôi và anh không có quan hệ huyết thống. Đừng tỏ ra quá thân
nhau như vậy!
Kỳ Tuấn bỏ đi, lúc đi ngang cố tình hất mạnh vai Trình Can. Bước vào bàn của
hai tiền bối, Kỳ Tuấn lễ phép chào:
- Chào ông chủ!
- Kỳ Tuấn, hôm nay có thể gọi ta là chú như lúc trước mà.
Kỳ Tuấn bỏ đi lại bàn và rót rượu uống, bà Kim tiến lại gần. Hai mẹ con nhìn
nhau như những người xa lạ, bà Kim giọng ồm ồm khá lạnh lùng:
- Con đến muộn đấy.
- Con việc gì phải đến sớm. Hôn thê của anh ta còn chưa tới kia mà! Mà cũng lạ
thật, một người quanh năm chẳng để ý con cái mình sống chết ra sao lại có mặt
trong buổi tiệc đính hôn của người dưng như thế này.
- Con luôn cho rằng mẹ chẳng để tâm đến con sao?
- Phải.
- Thế thì mẹ chẳng đến đây làm gì nếu mẹ không biết được vị hôn thê của Trình
Can là cô gái mà con đã từng kéo đến khách sạn gặp mẹ. Cộng với việc lúc nãy
thái độ con dành cho nó không có gì là vui vẻ cho lắm. Hai đứa có chuyện gì
thế?
- Tranh giành gái thôi mà mẹ. Có cần thiết phải lườm mắt kiểm điểm con ngay tại
đây không?
- Mẹ không muốn con tiếp tục là nhân vật chính của những cuộc phá hoại. Con đủ
lớn để làm những việc nên người hơn rồi, con trai.
- Nực cười, có đứa con nào hạnh phúc hơn con không? Có người mẹ toàn đi đứng về
người dưng.
- Họ không phải người dưng. Không có anh Minh thay mẹ bảo ban con, giờ này con
có là thiết kế sư tiếng tă