Insane
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323970

Bình chọn: 7.00/10/397 lượt.

điên vừa phải thôi, tôi đã làm gì chứ?

- Cô ấy thay đổi chỉ trong một đêm. Đêm qua tao đã thấy chiếc xe của mày, mày

xuất hiện trước khi tao đến gặp Minh Thư. Mày đã nói gì với cô ấy?

- Anh khôn lên một chút đi, cô ấy bỏ đi tại sao lại đi đánh tôi mà không tự đi

tìm lý do. Tôi nhắc lại một lần nữa tôi không dính líu tới vụ này.

- Mày có chắc là mày không tòm tèm với Minh Thư khi cô ấy đang là người yêu của

tao không? Mày luôn tìm cách ve vãn cô ấy mọi lúc tao vắng mặt.

- Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu? Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện cô ấy bỏ anh

không liên quan tới tôi. Hôm nay tôi bỏ qua, lần sau tôi kiện anh thật đấy.

Xô Trình Can ra rồi Kỳ Tuấn chỉn chu lại trang phục và bỏ đi, Đàm Phúc cũng

theo bước anh chàng. Trình Can chỉ lặng lẽ đứng dậy và lái xe bỏ đi mất. Bữa

tiệc kết thúc trong không khí u ám và căng thẳng...

Minh Thư mở điện thoại lên, giọng lạnh lùng:

- Tôi không làm phẫu thuật nữa, tôi nghe lời ông!

Minh Thư rơi nước mắt, cô đặt tay lên bụng và nói thầm:

- Trình Can, tha lỗi cho em. Anh không thể tốt với em nếu biết em đã mang thai,

tác giả lại là hắn. Em đã không can đảm nói ra sự thật với anh, bởi vì em cũng

đã yếu mềm không chịu từ chối một sinh mạng khác phá hỏng hạnh phúc của chúng

ta. Em đã kịp yêu thương nó trước khi sự nhẫn tâm đè nén lên em! Cái tình yêu

đến không biết từ lúc nào nhưng không thể vứt bỏ nó. Em đã chọn nó thay vì chọn

anh. Nhưng em thà mang lỗi với anh còn hơn là có lỗi với đứa trẻ, có lỗi với

chính em và có lỗi với Thượng Đế đã ban cho em cái quyền làm mẹ.

Minh Thư trở về nhà và khóa chặt của phòng không tiếp xúc bất cứ

ai. Cô không khóc nhưng trông bộ dạng thì có vẻ như đã không còn sức để khóc.

Ánh Tuyết phải dùng chìa khóa sơ cua để vào phòng, trông thấy Minh Thư đang

ngồi gục đầu, vai run rung. Ánh Tuyết ngồi bên cạnh an ủi:

- Có chuyện gì khủng khiếp với cậu vậy? Tại sao cậu lại hủy hôn?

- Tớ không thể để Trình Can phải ân hận. Anh ấy không nên tìm tổ ấm hạnh phúc

bên một người anh ta yêu thương trong khi cô ấy lại mang thai đứa con của kẻ

khác.

- Cái gì? Cậu có thai ư?

Minh Thư tuyệt vọng gật đầu, Ánh Tuyết cũng hốt hoảng không kém vì cái tin sét

đánh này. Cô nhăn mặt:

- Chuyện là sao vậy? Cha của đứa bé là ai?

- Là người mà tớ vô cùng ghét. Anh ta đã lợi dụng lúc tớ say để làm nhục tớ. Tớ

không hiểu tại sao người ta có thể quan hệ với nhau trong suốt cả một khoảng

thời gian dài mà không lo lắng chuyện dính phốt. Tớ và hắn chỉ có một đêm mà tớ

lại phải mang cái của nợ này.

- Cậu có thể giải quyết xong chuyện này rồi chấp nhận Trình Can. Anh ta sẵn

sàng chờ cậu mà!

- Tớ không thể làm vậy. Tớ là người có lòng tự trọng. Tớ biết khái niệm nhục

nhã thể nào. Sự nhục nhã nhất của một người phụ nữ Thái Kỳ Tuấn cũng đã bắt tớ

phải chấp nhận. Tớ không thể bỏ đứa trẻ này. Làm như vậy là rất ác độc.

- Thái Kỳ Tuấn là con người đê tiện như vậy sao?

- Tớ nhất định không cho qua mối hận này đâu.

- Cậu làm sao đối mặt với cuộc sống sau này?

- Tớ không biết tớ không biết. Để cho tớ được yên! Tớ đang rất rối. Cậu ra

ngoài đi!

Ánh Tuyết cũng chưa biết phải làm thế nào khi mọi chuyện xảy ra

đến với bạn thân của cô quá bất ngờ. Mọi chuyện dường như là quá sức tưởng

tượng đối với Trình Can, anh chàng lâm vào khủng hoảng. Lái xe một cách vô

định, trong đầu cứ rối bời quanh quẩn mãi chỉ một cái tên Minh Thư. Cho đến khi

chiếc xe hơi lao thẳng vào cột điện, vết máu trên trán nhỏ giọt xuống, Trình

Can mới bừng tỉnh. Chiếc xe sau lưng anh cũng đỗ xịch lại, một dáng người con

gái chạy ra, mở cửa xe và áp hai tay lên má Trình Can:

- Anh không sao chứ?

- Minh Thư, là em đó à... Anh biết em sẽ đến khi anh cần mà.

- Ôi trời ơi, anh mê sản rồi. Em là Phương Dung, không phải Minh Thư.

Trình Can cảm thấy rất chóng mặt, rồi sau đó anh mới dụi mắt nhìn kỹ lại.

Phương Dung thở dài:

- Em đưa anh đi khâu lại vết thương. Máu chảy nhiều đấy!

Phải khâu đến 8 mũi, đầu Trình Can vẫn còn nhức khi va đập mạnh vào vôlăng. Anh

cởi áo khoác ra và lên xe Phương Dung, cô lái xe đưa anh về. Trình Can hỏi:

- Em ở đâu chui ra vậy?

- Em lái xe chạy theo anh từ lúc anh rời khỏi nhà.

- Rồi theo anh luôn tới mấy quán rượu à?

- Biết sao được. Em sợ anh nghĩ quẩn.

- Em đùa à? Anh đâu phải trẻ con. Chỉ có thất vọng một chút thôi mà.

- Nhưng em vẫn cảm thấy em vẫn phải lo cho anh. Được chứ?

- Dung à, anh mệt lắm. Hôm nay anh không muốn bàn tới vấn đề này. Em đưa anh về

nhà đi!

Phương Dung đưa Trình Can vào nhà, tới nơi, anh chủ động mở cửa xuống xe.

Phương Dung cũng bước theo. Trình Can nhăn nhó:

- Đây là nhà của anh cơ mà.

- Muốn đuổi em ít nhất cũng chờ đến ngày mai đi.

- Tại sao vậy? Tại sao lại là em? Tại sao anh không chọn em mà anh lại đi chọn

cô ấy? Tại sao vậy? Anh cố làm tốt không trái tình nghĩa thì lại bị tình cảm

mình lựa chọn đáp lại như thế đấy. Xứng đáng không? Xứng đáng không?

- Trình Can, anh bình tĩnh đi mà!

- Không phải em đang rất vui sao? Rất vui vì lễ đính hôn giữa anh và Minh Thư