XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323590

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.

h trò cười cho mọi người bởi

những lời nói mà cô đưa ra hoàn toàn đi ngược lại với thành tích mà

cô có được. Nghĩ tới viễn cảnh đó, Thư thấy khó chịu vô cùng, cô

không tin mình lại dễ dàng thất bại như thế. Nhưng, ai có thể giúp cô

bây giờ.

Đang suy nghĩ mong lung thì Phương Dung xuất hiện, cô mời Minh Thư một

viên Cool Air, Minh Thư nhoẻn cười:

- Cảm ơn!

- Nụ cười của sếp gượng gạo quá!

- Làm sao tôi có thể cười tự nhiên. Chị biết vì sao mà phải không?

- Nói chung thì, mỗi người đều được đào tạo bởi một sở trường riêng

của mình. Và không ai có thể hoàn hảo trong vai trò thay thế, có

chăng điều đó chỉ xảy ra 1 hoặc 2 lần chứ không mãi như thế được.

- Chị biết cũng nhiều đó.

- Dù tôi đến sau nhưng, là bản chất nghề nghiệp mà. Không thu thập

thông tin thì làm sao mà có tài liệu và nguồn tin để viết bài, để

làm việc, để có lương.

- Tôi đã dần nhận ra sự quan trọng của anh ấy.

- Nếu là tôi, tôi sẽ gọi anh ấy quay trở lại. Bằng giá nào cũng

được!

- Giá nào cũng được? Chị nghĩ có thể đánh đổi dù là thứ quan

trọng nhất à?

- Quan trọng nhất hay không thì đó cũng chỉ là một vấn đề cá nhân.

Nhiều khi sếp đã trở thành người đứng đầu của một tập thể thì sự

hi sinh “cái tôi riêng” vì “cái ta chung” thì chẳng có gì là không

đúng. Vì một cái gì đó mà sếp không muốn gọi chuyên viên thiết kế

của tòa soạn trở lại vì vấn đề cá nhân thì liệu điều đó có quan

trọng hay to tát bằng nguy cơ tòa soạn này phải dẹp vì không thanh

toán đủ nợ nần? Hơn trăm nhân viên phải chịu cảnh thất nghiệp? Tôi không

nghĩ điều gì quan trọng hơn những vấn đề tôi đặt ra nếu tôi đang giữ

chức vụ của cô. Vị sếp trẻ có tài nhưng kinh nghiệm vẫn còn khá non

nớt ạ!

- Thật tình những gì chị nói không phải là không đúng. Nhưng tôi không

đồng tình ở chỗ làm sao có thể hi sinh những gì mà mình có để cứu

lấy cả một tập thể.

- Vì trách nhiệm lèo lái là nằm ở cô. Nếu cô cho nó đi đúng hướng

mà nhỡ có gặp phong ba bão táp thì chả có ai có quyền để trách cô

cả. Còn đằng này, cô đã tự rẽ cho mình một hướng khác. Cô đã hi

sinh một Thái Kỳ Tuấn để làm gương cho những người còn lại. Cách đó

của cô bước đầu quả thực rất thành công, nhưng cái gì thì nó cũng

có mặt trái của sự việc. Cô đã dần tạo được kỷ luật ở nơi đây

nhưng cô cũng đã đánh mất đi nhân tố ảnh hưởng đến vai trò làm cầu

nối dẫn đọc giả chú ý đến tờ tạp chí của chúng ta.

Minh Thư ngồi thẩn thờ và suy nghĩ tất cả về cuộc đối thoại giữa cô

Phương Dung. Đúng là những lời nói đi rất sâu vào tâm lí đang trong

tình trạng khủng hoảng của cô. Những lời nói của con người này quả

thực đi không sai một li, như đã hiểu cô từ tận kiếp nào. Tuy nhiên,

Thư không dành nhiều thời gian cho điều đó. Cô đang bối rối không biết

có nên làm như vậy hay không? Con đường duy nhất để giúp cô cứu vãn

sự nghiệp của mình...

Đêm về khuya, Thư rất mệt mỏi. Cô gọi điện thoại cho Trình Can, anh

không nghe máy. Thư thở dài cất điện thoại vào trong túi xách rồi cho

xe vào bãi đổ xe. Cô mệt mỏi bước ra, trông thấy Trình Can đang ngồi

chờ ở cách đó vài bước chân. Minh Thư ngạc nhiên:

- Anh... Sao anh lại ở đây?

- Chào em!

- Mấy hôm nay anh không tới tìm em.

- Xin lỗi. Nhưng anh bận quá! Anh lại sắp chuẩn bị đi Singapore.

Đỡ lấy bó hoa từ tay Trình Can và nụ hôn nhẹ lên trán, Minh Thư hỏi:

- Anh đi trong bao lâu?

- Chắc là 1 tháng.

- Lâu vậy sao?

- Chuyện gì thế? Không nỡ xa anh hay là muốn theo anh?

- Em không thể rời chỗ này trong hơn 10 ngày nữa.

- Tờ tạp chí sắp ra số đặc biệt. Anh hứa với em, sẽ ủng hộ 1000

bản.

- Điều này càng cho thấy em kém cỏi.

- Không. Anh không có ý đó. Anh muốn khích lệ em thôi mà.

- Điều đó không cần thiết. Em chỉ cần một điều!

- Điều gì vậy?

Minh Thư tựa đầu vào vai Trình Can rồi nói:

- Anh có thể ở bên cạnh em, cùng em đương đầu vào 10 ngày tới không?

- Em vốn rất tự tin mà. Sao lần này lại yếu mềm thế?

- Có lẽ em không đủ sức nữa rồi. Em đang phải đối diện với một áp

lực lớn chưa từng có. Em không muốn thừa nhận sai lầm rằng em đã

đuổi Thái Kỳ Tuấn và càng không muốn thừa nhận chối bỏ tầm quan

trọng của anh ta dẫn đến thất bại của em.

Trình Can ôm Minh Thư vào lòng, trấn an cô bằng những cử chỉ âu yếm.

Rồi anh lại nhìn cô bằng ánh mắt lạ, Can hạ giọng:

- Em sẽ vượt qua được! Có phải không?

- Em không biết.

- Anh tin như vậy.

- Nghĩa là anh không thể ở bên em thời gian này?

- Anh xin lỗi. Nhưng công việc này rất quan trọng. Anh hứa sau khi xong

việc, anh sẽ ở bên em. Mãi mãi cũng được nếu em đồng ý.

- Vậy là hôm nay anh đến để từ biệt em sao?

- Phải.

Mắt Minh Thư lộ rõ sự buồn bã, Trình Can nói:

- Không sao. Anh có thứ này dành cho em...

Minh Thư nhìn Trình Can, anh lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra và nói:

- Suy nghĩ và chấp nhận anh. Nếu em đồng ý, hãy đeo nó vào tay ngay

lần đều tiên gặp anh sau khi anh trở về.

- Anh cầu hôn em à?

- Chỉ là anh muốn em thuộc về anh. Để anh toàn tâm toàn ý chăm sóc

em, yêu em và ở bên cạnh em ngay lúc nào anh muốn.

Nói rồi Trình Can tiễn Minh