80s toys - Atari. I still have
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323851

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

nữa.

Ông Minh giận dữ bỏ đi. Chỉ còn Trình Can ngồi lại bên cạnh

Phương Dung, Trình Can giọng nhẹ nhàng:

- Mọi người ai cũng thông cảm với nỗi đau của em trước kia, nhưng thực sự em đã

không chấp nhận được sự thật về người tình cũ. Những dòng tin nhắn đó không là

gì cả. Những chứng cứ mà em có hay những gì mà em đã chứng kiến không hẳn là

khẳng định họ có quan hệ bất chính. Anh biết đó là nguyên nhân xuất phát từ

việc em quá đau lòng khi mất đi đứa con cùng việc bị người đàn ông đó bội thề.

Sai lầm của anh chính là việc không thẳng tay mà lại để em tự hành động. Anh đã

chờ đợi rồi em sẽ nhận ra sai trái của mình, nhưng em quá mù quáng. Tai nạn của

Minh Thư, anh sẽ cùng em chịu trách nhiệm.

- Minh Thư sảy thai sao?... Cô ấy... Tại sao mọi chuyện lại như thế này?

Phương Dung không ngờ mọi chuyện lại theo chiều hướng như thế.

Và cô cũng không hiểu vì sao khi nghe tới tin Minh Thư bị sảy thai, Phương Dung

cũng có một cảm giác đau khổ và có xen lẫn hối hận. Cô lặng lẽ đứng dậy và ra

về không màn đến những lời an ủi của Trình Can.

Không có ai ở nhà, bà Trầm cũng ở bệnh viện túc trực bên Minh

Thư suốt nên việc chăm sóc con trai của cô giao lại cho Ánh Tuyết, cô đi về nhà

và lo lắng cho bé Quang Hy vì biết Thư sẽ không yên tâm giao thằng bé cho người

giúp việc. Tiệc sinh nhật trong tâm trí của cậu bé mới tròn 1 tuổi ngày hôm nay

là một ngày quá đỗi hạnh phúc với những món quà, những món đồ chơi to bự và lạ

lẫm. Cậu bé chơi mãi đến gần khuya mới chịu ngủ, Ánh Tuyết đóng cửa phòng lại,

hôn lên trán cậu bé rồi đi ra ngoài. Dường như không còn ai, chỉ còn lại Đàm

Phúc đang ngồi ngoài phòng khách. Trông thấy Ánh Tuyết, Đàm Phúc tỏ vẻ sốt

sắng:

- Thằng bé ngủ rồi hả?

- Có chi không?

- Sao cô lại nói như thế? Cô đang giận tôi à?

- Tại sao tôi phải giận anh?

- Cô phải nghe tôi nói chứ.

- Nói gì đây? Rằng anh cũng biết hết mọi chuyện. Thông đồng với Kỳ Tuấn và gạt

bạn tôi hả?

- Khoan hãy trách tôi, nghe tôi giải thích đã.

- Không.

Đàm Phúc hét to:

- Tại sao lại không để tôi nói mà cứ ào ào trách móc thế hả?

- Còn tin nữa được sao?

- Tôi đã cố cảnh báo cậu ấy.

- Cảnh báo? Dễ nghe quá hả?

- Hãy tin tôi, nếu tôi và Kỳ Tuấn sáng suốt hơn thì chúng tôi đã không làm như

thế.

- Bùi Đàm Phúc anh nghe cho rõ đây, tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh

nào cả. Tôi không cầm được nước mắt nhìn người bạn thân hơn cả chị em của tôi

nằm vật vã với nỗi đau trên giường bệnh. Nỗi đau mất con, nỗi đau bị chồng lừa

gạt, cơn đau và sự hận thù giày xéo đến mức vật vã sống không bằng chết. Hai

anh chẳng những không nhận trách nhiệm của mình mà còn cố biện minh. Tôi cực kỳ

ghét cái điều đó. Tôi không cần biết và cũng không quan tâm đến bất cứ lời nói

nào của anh nữa. Anh làm tôi quá thất vọng! Tôi đã nghĩ đến một số chuyện,

nhưng... tôi bỏ qua hết rồi/

Đàm Phúc nhìn Ánh Tuyết, anh nắm lấy tay cô:

- Cho dù không ai tin tôi cũng không sao, nhưng tại sao tôi đã nói hết lời em

vẫn không tin tôi? Trong mắt em tôi chưa bao giờ là một thằng đàng hoàng có

phải không?

- Không.

- Em phải tin tôi. Nhất định em phải tin tôi.

- Tại sao?

- Vì anh thương em.

Đàm Phúc kéo Ánh Tuyết sát lại và đặt lên môi cô một nụ hôn

“không xin phép”. Cả hai giữ lại giây phút đó khoảng vài giây, sau đó Ánh Tuyết

đẩy Đàm Phúc ra rồi tát vào mặt anh. Ánh Tuyết lạnh lùng:

- Tôi sẽ không tin anh nữa đâu.

Ta sẽ không đi dưới mưa nếu biết dầm mưa lâu sẽ bị cảm. Nhưng

cũng có khi ta biết điều đó nhưng vẫn không thể cưỡng lại bởi cơn mưa đôi khi

mang lại cái gì đó thích thú và có một chút lãng mạn nếu nắm tay một ai đó đi

dưới mưa. Con ếch sẽ không ồm ộp suốt ngày nếu nó hiểu được câu tục ngữ “con

ếch chết vì cái miệng”. Con thiêu thân sẽ không lao vào ánh sáng nếu nó hiểu đã

vào rồi thì không còn quay trở ra được nữa.

Nếu biết trước yêu là sẽ đau thì chắc chắn con người ta đã không

muốn yêu làm gì cho rước ưu phiên vào bản thân. Nhưng sống mà không yêu thì

sống để làm gì? Sống mà không cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng kia thì

có khác gì là đá, là cây là gió,....

Ngày Tuấn không mong đã tới, niềm hạnh phúc của anh có lẽ đã kết

thúc. Kỳ Tuấn trở về nhà, anh ngồi bên cạnh cái nôi bé xíu của cậu con trai,

nhìn ngắm cậu đang ngủ. Một vài giọt nước mắt rơi xuống. Đau. Hối hận. Sợ. Và

tự trách mình...

Có muộn rồi chăng?

Mọi người dáo dác tìm kiếm vì tự nhiên Minh Thư không còn nằm

trên giường bệnh. Khi mọi người bắt đầu lo lắng thì đột nhiên cô lại quay trở

về, bà Trầm lo lắng:

- Con đi đâu vậy?

- Con ra ngoài một chút.

- Cậu không biết mọi người lo cho cậu lắm à?

Minh Thư nhún vai, rồi một anh chàng bác sĩ có vẻ điển trai mỉm

cười:

- Chúng tôi cần kiểm tra tổng quát cho cô.

- Tôi làm gì có bệnh mà kiểm tra.

- Nhưng, người nhà cô yêu cầu thế mà.

- Mấy ngày qua, tôi không nói gì là sở dĩ tôi không muốn nói. Tôi khóc nhiều là

vì tôi muốn khóc. Thế thôi chứ có gì đâu.

- Dù sao thì...

- Tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Giờ tôi phải ra viện để làm việc lớn, đừng cản tôi.

N