XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322800

Bình chọn: 9.5.00/10/280 lượt.

lừa người không thể để bị lừa a!”

“Nếu ngươi không buông tay, đấu lạp của ta sẽ…”

Đang nói, vừa đúng có cơn gió thổi qua, tốc lên cái khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Người xung quanh không ngừng dùng tay che mặt, chỉ sợ

chưa tới rằm tháng bảy đã gặp quỷ.

“Đa tạ vị ân công này, cứu tỳ nữ của tiện thiếp.”

Một giọng nói mềm mại theo gió truyền vào tai mọi người, tựa như xuân phong hóa vũ, thấm vào ruột gan. Mọi người không khỏi mở mắt, muốn nhìn nữ tử có giọng nói dễ nghe này có phải cũng có một bộ dạng xinh đẹp tương

xứng hay không.

Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ thấy một người như tiên tử lả lướt bước xuống thuyền hoa, đi thẳng tới trước mặt đôi phu thê trẻ tuổi, hướng về phía trượng phu mang đấu lạp nhẹ

nhàng cúi đầu.

Mọi người kinh hãi: Trời ạ! Mỹ nữ cư nhiên khách khí với nam nhân xấu xí kia như thế!

“Ai da! Đây không phải là mỹ nữ vừa rồi đứng trên thuyền hoa sao? Nàng

không phải bị rơi xuống nước sao? Sao lại yên lành đứng ở đây?” Còn đây

là người vừa kêu la nhìn thấy mỹ nữ.

“Chẳng lẽ mắt của ta có vấn đề?” Còn đây là người không nhìn thấy mỹ nữ nhưng nhìn thấy có người rơi xuống nước.

“Vậy người nằm dưới đất không phải mỹ nữ?” Còn đây là người cái gì cũng

không nhìn thấy, thuần túy nghe tiếng chạy tới xem náo nhiệt.

“Mới vừa rồi là tên khốn khiếp nào nói mỹ nữ rớt xuống sông rồi! Hại lão tử

cả người ướt đẫm, a --- hắt xì! Y phục còn chưa thay chờ mỹ nữ lấy thân

báo đáp!” Còn đây là người không rõ chân tướng cho lắm, lao xuống làm

anh hùng cứu mỹ nhân.

“…” Một người vô thanh vô tức len lén chuồn khỏi đám người, chính là “khốn khiếp” vừa rồi ghép hay tin tức “mỹ nữ”

cùng “có người rơi xuống nước” lại với nhau.

“Vị cô nương này, ta nghĩ ngươi nhớ sai rồi. Cứu tỳ nữ của ngươi không phải trượng phu ta,

mà là ta.” Còn đây là thê tử bị lừa mất sạch thể diện.

Nhưng mỹ

nữ chánh chủ kia căn bản không nhìn thiếu phụ đã cứu người, vẫn nhìn

chằm chằm trượng phu trẻ tuổi che mặt kia như cũ: “Tích thủy chi ân,

dũng tuyền tướng báo. Huống chi ân công cứu tỳ nữ của tiện thiếp một

mạng, chắc hẳn ân công sẽ không từ chối một ly rượu nhạt để tạm biểu lộ

lòng biết ơn chứ?”

Thiếu phụ kia đang định phát tác, nhìn thấy

trượng phu nhẹ nhàng lắc đầu với mình một cái, liền không nói gì, quệt

miệng đứng sang một bên.

“Cô nương, cứu người xác thực là thê tử

của ta, không phải ta. Hơn nữa ngươi vẫn nên trước mang tỳ nữ về cho đại phu khám kĩ một phen mới phải. Ta còn có việc, đi trước một bước.” Hắn

ôm quyền một chút liền bước đi.

Mỹ nữ bị cự tuyệt trước mặt mọi

người, không khỏi thẹn quá hóa giận, sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói:

“Xin hỏi vị tráng sĩ nào đã cứu tỳ nữ của ta? Để cảm tạ, ta làm chủ hứa

nàng cho ân nhân cứu mạng!”

Nghe vậy trượng phu trẻ tuổi ngừng chân một chút, “Ngươi…”

“Thiếu Phong, không cần quan tâm nữ nhân điên này!” Thiếu phụ thong thả bước

về bên cạnh trượng phu, kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nói, “Tiểu cô nương

này căn bản không phải bị rơi xuống nước, mà là bị chủ tử nàng đáng

xuống. Mới vừa rồi ta giúp nàng khôi phục hô hấp, phát hiện trên người

nàng có rất nhiều vết thương. Nếu nàng có thể gả đi, có lẽ sẽ sống tốt

hơn một chút.”

“Tín Hoa, như vậy thỏa đáng sao?”

Quả nhiên thiếu phụ kì lạ này không phải ai khác, chính là Diêu Tín Hoa. Mà người mỗi lần ra khỏi cửa nhất định phải che mặt đương nhiên là Diệp Thiếu

Phong.

“Ngươi cũng không thể ra mặt đi cưới tiểu cô nương kia chứ?”

Diệp Thiếu Phong: “Đúng vậy a. Ngươi nói đúng. Chúng ta đi thôi.”

Bọn họ quay đầu nhìn tiểu cô nương vẫn nằm dưới đất lần cuối cùng, liền lách khỏi đám người kiên quyết bỏ đi.

Bọn họ còn có cuộc sống của mình, coi như muốn giúp tiểu cô nương kia, cũng chỉ giúp nàng được nhất thời không giúp được nàng nhất thế. Cho nên bọn họ có thể cứu nàng một mạng, lại không thể nhúng tay quá sâu vào cuộc

đời nàng, chuyện còn lại cần nàng dựa vào chính bản thân mình. Nếu nàng

đủ thông minh, sẽ biết phải đi con đường nào.

Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Phong đã mất hứng xem đèn, nắm tay Diêu Tín Hoa chậm rãi đi về khách điếm.

“Tại sao ngươi không hỏi ta?”

“Hỏi ngươi cái gì?”

“Ta đã đồng ý nói cho ngươi về thân thế của ta, nhưng ta vẫn chưa nói. Tại sao ngươi không hỏi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết?”

“Đương nhiên là muốn. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi muốn nói. Nếu như

nhớ lại quá khứ làm ngươi khổ sở không vui, vậy ta tình nguyện không

nghe.”

“Chẳng lẽ ngươi đang trách cứ ta tự tiện điều tra thân thế của ngươi sao?”

“Ngươi cứ nói đi?”

“Hì, ta biết rõ sẽ không.”

“Ta cũng biết ta mà không hỏi, ngược lại sẽ làm người càng bồn chồn hơn.”

“Hả?”

“Bởi vì gần đây ngươi vừa có cơ hội sẽ biểu hiện ra ‘y thuật’ của ngươi, rõ

ràng là muốn khơi dậy lòng hiếu kì của ta, làm cho ta chủ động hỏi

ngươi.”

Mắt nàng tỏa sáng: “Vậy ngươi tò mò sao? Y thuật của ta cao minh như vậy…”

“Điều ta tò mò sao lại chỉ dừng ở y thuật của ngươi.”

“Vậy ngươi chỉ cần kêu một tiếng: Tín Hoa tỷ tỷ, van cầu ngài nói cho ta biết đi! --- ta liền nói cho ngươi biết.”

Hắn cười: “Ngươi n