
thì.
“Như thế nào? Ngươi chê ta lớn hơn ngươi à? Ngươi chưa nghe nữ đại tam ôm
kim chuyên à!” Không phải là bây giờ có ý kiến với tuổi của bọn họ đi?
Diệp Thiếu Phong còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có phải nên chính thức thành thân hay không?”
A a a a a a a…
Nàng mặt đỏ tai hồng, một chưởng đánh bay Diệp Thiếu Phong.
Hắn khinh bạc ngực nàng, nàng coi hắn còn nhỏ. Hắn ghen với Phong Vô Tình,
nàng coi như là mối tình đầu của hắn. Nhưng mà thành thân? Nàng chưa
từng nghĩ tới! Nga, không đúng, nàng đã thu hắn làm đồng dưỡng phu,
đương nhiên luôn muốn thành thân với hắn. Nhưng là nàng không muốn thành thân sớm như vậy nhanh như vậy a! Nàng thích vừa kéo vừa ôm lại thân
lại náo hắn, nhưng trên bản chất vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện
lương [tác giả: Thật vậy chăng?'>, tuyệt đối không thể đột nhiên thăng
cấp lên đến thành thân.
Diệp Thiếu Phong từ trên đất đứng lên,
lấy ánh mắt vô tội nhìn Diêu Tín Hoa: “Hạnh Hoa, ta nói sai rồi sao?
Không lẽ ngươi đối với ta chính là chơi đùa, căn bản không muốn thành
thân với ta? Vậy bình thường ngươi luôn đối xử với ta như vậy… đều là ta tự mình đa tình sao?”
A! Không cần dùng ánh mắt vô tội như vậy
nhìn nàng! Trái tim nàng không chịu đựng nổi. Nàng sai lầm rồi, nàng sai lầm rồi còn không được sao? Về sau nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa, thẳng đến khi nàng chuẩn bị đủ tâm lí tiếp nhận hắn hoàn toàn mới
thôi, nàng không dám tùy tiện đùa giỡn hắn nữa.
Nhưng mà nghĩ đến phải tạm thời buông tha cho lạc thú này, không khỏi làm cho nàng đau lòng một trận.
Diêu Tín Hoa thập phần bi thống nói: “Tiểu Phong, ngươi yên tâm, ta nhất
định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Ngươi nên đem tâm tư đặt ở học tập cùng làm việc nhà, không cần miên man suy nghĩ nữa, được không?”
“Nhưng mà ngươi làm như vậy đối với ta lại làm như vậy đối với ta…”
“Ta đáp ứng ngươi, về sau không bao giờ tùy tiện động tay động chân với
ngươi nữa!” A! Nhất định phải bắt nàng nói ra những lời này sao? Lạc thú nhân sinh của nàng a!
Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Đây chính là ngươi nói?”
Ai? “A! Tiểu hài tử thối! Ngươi gạt ta!” Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng phát hiện, nhảy dựng lên ba thước.
Nghĩ lại một chút, hắn quả thật không có lừa nàng cái gì cả. Nhưng vì sao
nàng lại có cảm giác mắc mưu đây? Ngay từ đầu nàng định ăn đậu hủ thì
không ăn thành công, sau đó sau đó nàng bị hắn nói cho tự động buông tha cho quyền lợi ăn đậu hủ [?'>/
“Phong tiên sinh! Là ngài dạy hắn
đúng hay không!” Nàng lập tức chuyển hướng lửa đạn sang Phong Vô Tình
luôn luôn ở một bên xem kịch vui.
Phong Vô Tình vội vàng thanh
minh: “Diêu cô nương, Diệp tiểu huynh đệ là đồng dưỡng phu của ngươi,
ngươi muốn làm gì hắn thì làm. Ta làm sao có thể can thiệp vào chứ?” Hắn nhiều nhất là không cẩn thận nói cho Diệp Thiếu Phong, tác chiến với
địch có một chiêu tên là “lấy công làm thủ” thôi. Bất quá có lẽ bởi vì
hắn là người từng trải, không đành lòng nhìn Diệp Thiếu Phong bị Diêu
Tín Hoa trêu chọc đến mức trong mộng cũng sống không yên ổn, ban ngày
ngáp liên tục. Ai, nói cho cùng, hắn chính là một người rất tốt!
Hai người đều nói hợp tình hợp lí, hại Diêu Tín Hoa không thể làm gì được.
Nhưng mà cứ bị tính kế như vậy thật sự không cam lòng, tâm vừa chuyển,
dứt khoát xách cổ áo Diệp Thiếu Phong lên, kéo người ra phía sau tượng
thần, rống đến trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy: “Hôm nay chúng ta
liền động phòng!”
Ngày thứ hai, trong
ngôi miếu đổ nát mọi người đều như nhau vác hai con mắt thâm quầng, từng bước hoảng loạn đi ra ngoài xin cơm. Ai cũng không biết tối hôm đó đến
cùng là bọn họ nghe được cái gì, nhìn thấy gì. Chỉ biết là, nếu có người khác hỏi tại sao sắc mặt họ khó coi như thế, bọn họ chính là đều lắc
đầu, thở dài một hơi, không còn gì khác.
Ba tháng sau, liền ngay
cả thời gian nêu câu hỏi cũng không cho, Diêu Tín Hoa chân truốc đá
Phong Vô Tình đã lợi dụng xong ra khỏi miếu đổ nát, sau lưng liền lôi
kéo Diệp Thiếu Phong trốn chạy.
Mọi người bị vứt bỏ bi thống khóc thành một đoàn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, dưới đất cư nhiên chôn
không ít tiền, vì thế chia nhau gần hết, cầm phần của chính mình tản đi
tứ phía thiên nhai.
Tuy đã qua tháng tám, nhưng trời vẫn gắt, thu hỏa bức người.
Trên con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa nhỏ ủ rũ đi tới. Người đánh xe cúi đầu ngủ dật, cũng không sợ đi sai đường. Đại khái ngựa là ngựa già, cũng
liền tùy vào tự thân đi rồi.
A – rất hạnh phúc nga!
Diêu
Tín Hoa lăn một cái trên một tảng đá lớn. Trời xanh mây trắng, súi nước thanh lương. Lựa chọn đi đường mòn xuyên núi là quyết sách anh minh cỡ
nào a!
Cô lỗ lỗ…
Đáng tiếc bụng không tốt, vô cùng phá hư ý cảnh.
“Còn chưa bắt được sao? Ta sắp chết đói rồi!”
Chính xác là, công lực bắt cá của đồng dưỡng phu quá kém, làm cho Diêu Tín Hoa đói hôn mê bên dòng suối.
Từ khi hai người rời đi miếu đổ nát bắt đầu lưu lạc, Diệp Thiếu Phong liền phát hiện, chủ tử này của hắn trừ bỏ bản sự xin cơm cao siêu ra, nấu
cơm tuyệt không dám khen tặng. hắn hoài ngh