Insane
Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322264

Bình chọn: 8.00/10/226 lượt.

ầm lên từng ngụm từng ngụm gặm. Nàng nhìn chằm chằm bộ dáng hắn ăn lê, nhìn làm hắn có chút khẩn trương không biết nên độc hưởng mĩ vị hay

không. Vì thế đem phần lê còn lại đưa cho nàng: “Tỷ tỷ, cho ngươi.”

Không nghĩ tới nàng bình thường luôn mang bộ dáng oai phong lẫm liệt ngang

tàng bỗng nhiên xuất hiện biểu cảm ôn nhu, đưa lại lê cho hắn: “Hai

người không thể chia một quả lê.”

Hắn không hiểu, hỏi vì sao.

“Phân lê nghĩa là chia lìa, rời nhau mà đi.” Nàng dừng một chút, “Ngươi muốn phân li, rời ta mà đi sao?”

Hắn không chút suy nghĩ liền lắc đầu, sau đó từng ngụm từng ngụm đem phần lê còn lại ăn hết.

Nàng nhìn hắn, mỉm cười một cái ngọt ngào giống như lê.

Hắn dường như nhìn đến ngây người. Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, đánh vào ót hắn

một cú, dùng một giọng điệu thực nghiêm khắc nhưng lại làm người ta thấy ấm lòng nói: “Đừng cho là ngươi có ba phần nhan sắc liền đi mở phường

nhuộm! Ăn xong rồi mau đi ngủ cho ta! Nhanh đứng lên nấu nước để ta rửa

mặt!”

Hắn rất muốn nói cho

nàng, đừng nói là hắn không biết nàng cho ba phần nhan sắc kia là như

thế nào, nhưng dù thật sự là vậy, hắn cũng không biết làm sao có thể mở

phường nhuộm được. Nhưng hắn chính là trước sau như một đều thuận theo

lời nàng, nên ngoan ngoãn đi ngủ ngon thôi.

Nàng thoại nhìn khắp

nơi là cường giả bậc nhất, có chút tật là bất luận một năm bốn mùa tay

chân đều lãnh. Cho nên hắn còn có nhiệm vụ mỗi ngày vào lúc sớm và khuya đều phải nấu nước ấm cho nàng rửa tay, rửa mặt và uống. Nhưng hắn không cần đi ra ngoài để múc nước, tự nhiên sẽ có khất cái lớn tuổi hơn mang về để trước mành vải bố cho hắn. Nghe nói là nàng không muốn còn chưa

nuôi hắn lớn lên hắn đã rơi xuống giếng đi tong cái mạng nhỏ.

Lại có một hôm, nàng không biết kiếm về từ nơi nào cái khăn tay thêu hoa

rất cầu kì cùng chỉ thêu quăng cho hắn: “Làm theo, thêu cho ta một đóa

hoa trên quần áo!”

Thêu hoa so với may vá khó khăn hơn. Hắn còn

nhỏ không biết làm thế nào, sau vẫn là phải tìm khất cái khác chỉ điểm

cho, mày mò ba tháng thời gian mới có chút thành tựu.

“Ai, tuy

rằng nam nhân học thêu hoa thì chẳng ra sao, nhưng nhìn tiểu tử ngươi

thêu hoa, lại làm ta nhớ tới lão bà đã mất. Năm đó nàng cũng giống

ngươi, mỗi đêm ngồi bên cạnh ngọn đèn nhỏ, thêu từng đường… Ô ô…” Ngô

Đại Niên nói xong cư nhiên nghẹn ngào.

Hắn vốn là người Sơn Tây,

có ba mẫu ruộng cùng mẹ già, tuy rằng không giàu có nhưng cũng tính là

cuộc sống không lo áo cơm. Ai ngờ một năm Hoàng Hà vỡ đê, người trong

thôn cứ mất tích cùng chết đuối, mẹ già của Ngô Đại Niên cũng không rõ

tung tích. Vốn là hai ba ngày trước khi nước Hoàng Hà tràn ra sẽ có

khoái mã từ thượng du phi đến cảnh báo, nhưng quan địa phương chỉ lo tìm hoan mua vui, không hề quan tâm đê điều dân chúng, cho nên đáng lẽ vốn

có thể tránh được nhiều mạng người như vậy oan uổng trong thiên tai.

Đáng giận là, quan lại nơi này nhân cơ hội đòi triều đình rất nhiều

lương thảo cứu trợ thiên tai, hư tình giả ý phát một phần nhỏ đến khu

cứu tế nạn dân, phần còn lại đều ngăn ở trung gian mà bỏ túi riêng.

Trong khi chính mình lại giành được chiến tích, quả thực làm người ta

hoài nghi hắn có phải hay không vì mục đích này, mới cố ý áp chế cảnh

báo, không thông tri cho dân chúng chạy nạn.

Ngô đại niên một

ngày đó mang nỗi đau mất người thân, lại nhìn đến quan địa phương cháo

cứu trợ có mà như không, nhất thời nổi giận chửi ầm lên với quan địa

phương, kết quả bị coi thành điêu dân mà bắt. Ngay sau đó bị kết tội một cách lung tung, sung quân đến biên cương làm cu li, nhưng nửa đường thì hắn chạy thoát được. Sai dịch áp giải sợ gánh trách nhiệm, liền nói dối rằng hắn trên đường đi bị bệnh mà chết, trở về hủy hộ tịch của hắn, làm qua loa. Ngô Đại Niên nghĩ dù sao cũng không thể về nhà, liền đi lang

thang, vừa xin cơm vừa tìm thê nhi của mình. Nếu thê nhi hắn mệnh tốt, ở trong dòng nước mà vẫn còn sống, sớm muộn bọn họ cũng sẽ đoàn tụ thành

một nhà.

“Đại Niên ca, huynh không phải là nói lão bà và con

huynh không tìm thấy thi thể, hẳn là mất tích. Sao còn nói là nàng đã

chết?” Hắn nói giọng trẻ con mềm yếu, mang theo một chút khàn khàn bẩm

sinh, làm cho người ta nghe qua cảm thấy rất ổn trọng.

Ngô Đại

Niên cười khổ, hé ra khuôn mặt: “Ta đã tìm bọn họ bảy tám năm, vẫn luôn

không có tin tức, cho dù còn sống, chỉ sợ nàng đã sớm mang theo con tái

giá. Nếu thật sự là như vậy, ta tình nguyện tin là nàng đã chết.”

Hắn nhẹ nhàng nga một tiếng, không nói chuyện nữa, cúi đầu chuyên tâm thêu hoa.

Hiện nay hắn bất quá mới bảy tuổi, nói cách khác mới sống tổng cộng có bảy

năm. Mà Đại Niên ca lại đã dùng bảy tám năm thời gian đi tìm người,

tương đương với toàn bộ thời gian hắn mới sống qua trước mắt a! Thật là

đáng sợ. Hơn nữa vì sao Đại Niên ca tình nguyện cho rằng lão bà hắn đã

chết cũng không muốn nàng tái giá? Nếu như tình nguyện tin rằng nàng đã

chết, cầm gì phải cứ tìm tìm kiếm kiếm nhiều năm như vậy? Thật nhiều mâu thuẫn.

Buổi tối nàng trở về, hắn liền lặng lẽ hỏi nàng.

Thần sắc nàng là lạ nhìn hắn một lát, mới nói một