Duck hunt
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323633

Bình chọn: 10.00/10/363 lượt.

ười còn đang mải xuất thần kia.

Tô Y Thược đột nhiên giật mình, vội quay mặt đi chỗ khác, Lâm Mạc Tang còn để ý thấy mặt cô hơi đỏ lên.

Lâm Mạc Tang thì ngược lại, trừ phút ngỡ ngàng ban đầu, giờ thì anh đã bình thường lại, khẽ đưa mắt lườm Tân Việt Trạch một cái rồi quay người rời khỏi phòng khách.

“Y Thược, có muốn uống gì đó không?” Tân Việt Trạch ân cần hỏi.

Tô Y Thược hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu cô bây giờ đều tràn ngập dáng vẻ tiểu thụ mê người vừa rồi của Lâm Mạc Tang, cả khuôn mặt nóng lên như lửa đốt.

Nhìn bộ dạng của cô, Tân Việt Trạch cười đầy gian trá, Mạc Tang hoàn toàn có thể cân nhắc đến việc sử dụng mỹ nam kế rồi…

“Vậy… tôi về trước.” Tô Y Thược vội vội vàng vàng, vừa nói vừa đi ra cửa. Hiện giờ cô thực sự rất hối hận vì đã đến đây, nếu biết trước thế này thì cô đã chịu đựng cả đêm luôn rồi, dù sao cũng còn tốt hơn bây giờ bị bọn họ nghĩ thành một cô nàng háo sắc.

Tân Việt Trạch cũng không dám tự tiện để Tô Y Thược đi, anh ta phải kéo dài đến khi cáo Lâm đi ra mới được.

Tân Việt Trạch vội vàng chặn đường Tô Y Thược: “Không phải em có chuyện gì sao?” Tân Việt Trạch chân thành hỏi han, trong mắt lóe lên tia sáng rất “thuần khiết”.

Dù có việc gì đi chăng nữa thì bây giờ cô cũng thành không có việc gì rồi! Tô Y Thược buồn bực thầm nghĩ, nhưng cô vẫn ngừng lại, vì tên khốn Tân Việt Trạch này chặn đường cô mất rồi.

“Không có gì, để tôi xuống hỏi cô chủ nhà xem sao lại thế này.” Tô Y Thược nhíu mày nhìn Tân Việt Trạch, anh ta chắn đường cô làm gì?!

“Cô chủ nhà không có đây đâu.” Tân Việt Trạch tiếp tục bình tĩnh đáp, câu này là anh ta nói thật, thím Hoàng đã bị ông nội gọi về rồi, hình như có nói là không cần phải quấy rầy cuộc sống chung của hai người bọn họ, thế còn anh ta thì sao…

“Sao thế?” Lâm Mạc Tang đi từ trong phòng ra, thay một chiếc áo đen, cúc áo cổ cũng buông lỏng hai ba cái không cài, mái tóc rối tung, có thể nhìn thấy được anh vừa thay quần áo với tốc độ như thế nào. Anh thực sự không muốn Y Thược ở cùng phòng với một người đàn ông khác, dù là bạn thân cũng không được.

“Tự dưng bị mất điện.” Tô Y Thược không dám nhìn Lâm Mạc Tang, cúi đầu đáp, trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ dị. Kỳ quái là sao bên phòng này của Lâm Mạc Tang lại không mất điện chứ, có phải ngày hôm nay cô quá xui xẻo rồi không?!

“Đi xem nào.” Lâm Mạc Tang vừa nói vừa đi ra cửa.

Tân Việt Trạch lau mồ hôi, rốt cuộc cũng hoàn thành được sứ mệnh cao cả.

Tô Y Thược lại rối rắm, để anh vào phòng à? Có ổn không? Tiếc là không chờ cô từ chối, thì người cũng đã bị Lâm Mạc Tang thuận tay kéo ra ngoài rồi.

Tô Y Thược cứ ma xui quỷ khiến như vậy mà mở cửa ra, để cáo Lâm vào phòng. Đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà!!!

Tân Việt Trạch làm dấu tay A-men, rồi thẳng tay đóng cửa đến ‘rầm’ một tiếng! Có trò hay để xem rồi, chỉ tiếc là anh ta lại không được xem huhu.

Y Thược mặt nhăn mày nhó, đành phải chấp nhận số phận, kiên quyết bước vào cửa.

Trong phòng tối đen, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.

“Trong phòng em có dụng cụ gì không? Có lẽ là đèn cháy rồi, phải đổi cái mới.” Vào thời điểm Y Thược chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Mạc Tang mà không nhìn thấy người, các giác quan khác càng trở nên nhạy bén hơn hẳn bình thường.

Hiện giờ, trong mũi Tô Y Thược tràn ngập mùi hương cỏ xanh vừa mới tắm rửa xong.

Đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm áp tiến gần về phía mình, Tô Y Thược vội lùi ra đằng sau theo bản năng, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

“Có… để… tôi đi lấy cho anh.” Tô Y Thược nói rồi vội vàng cách xa Lâm Mạc Tang ra một chút, chạy trối chết.

Trong bóng đêm, dường như ánh mắt Lâm Mạc Tang phát ra tia sáng do phản xạ của ánh trăng ngoài cửa sổ, đi về hướng Tô Y Thược vừa rời đi.

“Anh đến đây làm gì?” Tô Y Thược cảnh giác thấy có người tới gần mình: “Tôi lấy mang ra cũng được mà.”

Lâm Mạc Tang không nói gì, lại dừng bước.

Tô Y Thược cứ nghĩ anh sẽ không đi tiếp nữa, cho đến khi —

Cơ thể ấm áp mang theo luồng hơi thở quyến rũ đến gần cô, Tô Y Thược kinh hãi vội vàng lùi lại phía sau, lưng chạm vào vách tường. Nhưng Lâm Mạc Tang vẫn chưa dừng chân, ngược lại, Tô Y Thược dần bình tĩnh hơn, cô còn đang thầm nghĩ xem có nên tặng cho anh một cú ngã qua vai không…

Ngay trước khi Tô Y Thược kịp tức giận, Lâm Mạc Tang lại đột ngột dừng lại.

Sau đó, anh đưa một tay ra giữ Tô Y Thược ở giữa mình và bức tường, lại chậm rãi đưa nốt tay kia ra.

Mùi hương cỏ xanh xộc vào mũi, bao phủ lấy Tô Y Thược, khiến cô quên mất cả tính toán lúc trước, chỉ trợn tròn mắt ngơ ngác đứng đó.

“Thì ra là ở đây.” Giọng nói mang theo vẻ vui sướng vang lên bên tai Y Thược. Sau đó là tiếng vật nặng bị kéo ra vang lên tiếp theo.

“Đi nào.” Lâm Mạc Tang vốn định trêu chọc Tô Y Thược một chút, không ngờ là anh lại tự đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu của cô, suýt nữa là anh đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi! Trong lòng anh thầm mắng chửi chính mình, từ lúc nào mà sức chịu đựng của anh lại kém đến vậy chứ?!

Lâm Mạc Tang ra đến phòng khách rồi, Tô Y Thược vẫn còn ngơ n