
một lát sau, Phiên Phiên Hồ Điệp đã bị giết đến mức chỉ cần một lần nữa thôi là có thể quay về thẳng tân thủ thôn.
[Phụ cận'> Phiên Phiên Hồ Điệp: Mày…
Cô ta bị giết đến mê muội cả đầu óc, có lẽ cũng không định chơi acc này nữa rồi.
Câu nói còn đang nghẹn trong cổ, chưa nói được hết đã hóa thành một tia sáng trắng. Trước khi quay về tân thủ thôn, Phiên Phiên Hồ Điệp chỉ kịp nhìn thấy hai chữ đỏ chót: Nhất Thược.
Nhất Thược. Trong mắt cô ta đầy vẻ không thể tin nổi, chỉ tiếc là chưa kịp nói gì đã tan biến.
Nhất Thược cầm thanh kiếm sắt loang lổ, lại phát hiện thanh kiếm này không hề dính chút máu nào, hơn nữa, nhìn cũng không cũ kỹ như lúc trước nữa. Xem ra, kiếm này quả nhiên không phải vật bình thường. Cô cất thanh kiếm vào lại hành trang.
Nhất Thược yên lặng đứng đó, chờ Nhược Thủy Tam Thiên quay về.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Im đi!
Hàn Ngữ Yên ngẩn ngơ nhìn cô gái váy hồng trước mặt, trong lòng đột nhiên lạnh đi. Vừa rồi cô chỉ mất hai phút đã đẩy Phiên Phiên Hồ Điệp về tân thủ thôn, có thể thấy cô mạnh đến mức nào, nhưng lại không hề dùng hết sức lực của mình.
Hàn Ngữ Yên không dám nói gì.
Một lát sau, có bóng người xuất hiện đằng xa, cứ yên lặng đi về phía Nhất Thược, dường như trong mắt anh chỉ có mình cô, chính là Nhược Thủy Tam Thiên.
Cũng tức là, Bá Đao đã bị đánh bại. Đột nhiên Tô Y Thược cảm thấy không thể nhìn thấu được anh, anh mạnh mẽ đến mức nào, mà có thể dễ dàng thắng được Thanh Long, Bạch Hổ, thậm chí cả Bá Đao? Cứ như không có chuyện gì là anh không làm được vậy.
Hàn Ngữ Yên nhìn hai người một nam một nữ đứng trước mặt mình, Bích Lạc bay múa tung tăng trên đầu họ, phát ra những tiếng kêu vui mừng. Hai người đó như thần tiên cách xa trần thế, đột nhiên khiến người ta cảm thấy muốn quy phục.
[Phụ cận'> Hân Duyệt Thành Phục: Còn không mau cút đi!
Nghe giọng điệu của Hân Duyệt Thành Phục, Hàn Ngữ Yên vô cùng giận dữ, định chửi mắng, nhưng nhìn hai người trước mặt lại không dám nói gì.
[Mật'> Bá Đao: Nước Hỗ nội loạn, có người mưu phản, mau quay về nước.
[Phụ cận'> Hàn Ngữ Yên: Bây giờ tôi còn có việc, không thèm tính toán với cô. Đừng cho rằng cô là đệ nhất dược sư thì tôi sợ cô.
Nói xong câu đó, Hàn Ngữ Yên liền gọi rùa lớn ra.
Nhìn dáng vẻ cưỡi rùa của cô ta, Hân Duyệt Thành Phục cười gần chết ~.
Có điều, tốc độ của con rùa này cũng khá nhanh, chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng cô ta đâu rồi.
[Mật'> Nhất Thược: Cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi.
Nhất Thược áy náy nói.
Lâm Mạc Tang không thích giọng điệu khách sáo như vậy của cô.
[Mật'> Nhất Thược: Tôi còn có việc, gặp lại sau nhé.
Hiện giờ Tô Y Thược không có cách nào đi đến núi Phong Loan, tên chữ đỏ trên đầu khiến cô đành phải chịu vậy, không đi đâu được cả.
Vì thế, cô quyết định đăng nhập vào acc phụ. Tuy acc “Tôi Là Thương Nhân” này đã bị Nhược Thủy Tam Thiên “bôi nhọ”, nhưng dù sao vẫn tốt hơn hai cái danh hiệu đệ nhất dược sư và cô gái thần bí của Nhược Thủy Tam Thiên nhiều.
Nói xong, Tô Y Thược thoát ngay acc Nhất Thược, đổi acc khác.
Thấy tên Nhất Thược đen xạm đi, Lâm Mạc Tang cũng đoán cô không muốn người khác biết thân phận của mình, nên không giữ cô lại.
[Mật'> Hân Duyệt Thành Phục: Dạo này thế nào anh?
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Rất thuận lợi.
Nhìn mấy chữ Nhược Thủy Tam Thiên gõ lên, Lục Hân thầm nở nụ cười, cái bẫy tình yêu của Đại Thần, Y Thược phải cẩn thận nhé!
Tô Y Thược không ngờ lại có một ngày cô phải dùng acc thương nhân béo mập tròn xoe này để hái thuốc, nhìn hắn ta chậm chạp lê thân mình to béo, cô thấy đau đầu vô cùng. Tốc độ này có phải là quá chậm rồi không? Cả đêm cũng chẳng hái được bao nhiêu.
Nhìn Tôi Là Thương Nhân lê thân hình béo mập hái thuốc phía trước, Tự Trần Khuynh Điềm hơi ngạc nhiên. Hắn chưa từng thấy ai dùng acc thương nhân để hái thuốc bao giờ. Người này đúng là… không giống người bình thường. Miệng hắn hơi cong lên, mặt đầy vẻ hứng thú nhìn cô.
[Mật'> Tự Trần Khuynh Điềm: Cậu đang hái thuốc à?
Tô Y Thược đang nghĩ xem có nên thoát acc thương nhân, chờ acc Y Thược hết tên đỏ rồi lại đến hái thuốc, tạm thời ngồi trong Phù Dung cốc chế tạo mấy thứ khác trước hay không thì nhận được tin nhắn riêng của Tự Trần Khuynh Điềm.
[Mật'> Tôi Là Thương Nhân: Ừ.
[Mật'> Tự Trần Khuynh Điềm: Cậu không có acc khác à? Acc thương nhân… cũng dùng hái thuốc được à?
Tô Y Thược vốn đã rất bất đắc dĩ mới phải dùng thương nhân hái thuốc, thế mà lúc này lại còn bị người khác nói thẳng ra khiến cô nhất thời hơi giận dữ.
[Mật'> Tôi Là Thương Nhân: Tôi thích.
Tự Trần Khuynh Điềm nhận ra vẻ bất mãn trong giọng điệu của Tôi Là Thương Nhân, nên cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Người thanh niên này (acc Tôi Là Thương Nhân là acc nam) là người kỳ quái nhất mà hắn từng gặp từ khi chơi game online đến nay, nên hắn thực sự cảm thấy rất hứng thú với cậu ta, rõ ràng không hề giống thương nhân.
Sau đó, Tự Trần Khuynh Điềm cứ đứng bên cạnh nhìn Tôi Là Thương Nhân hái thuốc, mà Tô Y Thược thực sự không chịu nổi cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như thú cưng như vậy.
[Mật'> Tôi Là Thương Nhân: Có việc gì