Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321602

Bình chọn: 10.00/10/160 lượt.

ửa, thoáng mang theo chút áy này, hoàn toàn không còn khí

thế như bình thường nữa, “Ba đến không phải vì mong mẹ con con tha thứ.

Ba biết tổn thương mà ba đã gây ra cho con vĩnh viễn cũng không bù đắp

được, nhưng con cho ba cơ hội để trả nợ được không?”. Giọng ông ta đầy

vẻ cầu khẩn.

Tô Y Thược bên trong cánh cửa đã sớm

khóc không thành tiếng, bây giờ đến thì còn có tác dụng gì? Ông ta đến

đây thì mẹ cô sống lại được sao? Bọn họ có thể đoàn tụ được sao?! Có một số chuyện, đã sai rồi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu lại nữa.

Bây giờ đến để đền bù tội lỗi thì có ích gì?! Ông ta vĩnh viễn cũng

không cảm nhận được sự thống khổ của cô suốt mười mấy năm qua.

“Không cần.” Giọng Tô Y Thược còn lạnh hơn gió đêm, cứa mạnh vào lòng người

nghe, “Ông đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”.

Văn Quân như già đi mấy chục tuổi. Năm ấy, ông và Tô Lưu Ly, mẹ của Tô Y

Thược vốn rất yêu nhau, nhưng vì gia tộc gặp khó khăn quá lớn, lúc nào

ông cũng có thể mất mạng. Nếu ông chết, Tô Lưu Ly cũng sẽ bị ông liên

lụy. Ông cảm thấy để bà ở bên cạnh mình quá nguy hiểm, nên mới cố tình

nói với bà rằng, ông ta chỉ đùa giỡn với bà một chút thôi, để bà thất

vọng bỏ đi.

Chờ đến khi mối nguy của gia tộc đã qua, ông ta phái người đi tìm bà thì lại được tin rằng không biết bà đã đi đâu.

Lúc ấy, ngày nào ông ta cũng sống trong sự mơ hồ, tới tận lúc một sinh mệnh nhỏ bé được nhẹ nhàng đặt vào lòng ông ta, ông ta mới tỉnh dậy từ sự

tuyệt vọng, quyết định chăm sóc đứa bé thật tốt. Đứa bé đó chính là Văn

Ôn Nhi, là con của ông và Tô Lưu Ly.

Nhưng những lời

Tô Y Thược nói lần trước lại khiến ông kinh hãi, dường như cô biết rất

rõ chuyện của ông, hơn nữa cô lại mang họ Tô làm cho ông không thể không phái người điều tra. Kết quả lại khiến ông ta kinh ngạc, từng tin tức

đều chỉ thẳng mối quan hệ giữa ông ta và cô về cùng một chỗ.

Nghĩ đến những chuyện đã làm với cô, ông ta không còn mặt mũi nào gặp cô

nữa. Văn Ôn Nhi cũng nhận ra mấy hôm nay ba mình có tâm sự, cuối cùng

Văn Quân cũng thử dò hỏi Văn Ôn Nhi, nếu con bé có một người chị nữa thì thế nào, rồi đành nói hết mọi chuyện đã qua cho cô ta nghe. Chính Văn

Ôn Nhi cũng vô cùng áy náy, cô ta độc chiếm sự yêu thương của ba bao

nhiêu năm nay, mà cũng chính sự ích kỷ của cô ta đã hại chị ấy và Lâm

Mạc Tang.

Dưới sự cảm thông, chia sẻ của Văn Ôn Nhi,

Văn Quân vẫn quyết định tới gặp Tô Y Thược, ông đã để đứa con gái này

thiệt thòi quá nhiều, chỉ mong ông vẫn kịp bù đắp cho con bé.

Lâm Mạc Tang vừa về đến nhà đã nhìn thấy ngay người đang đứng ở cửa, ông ta tới đây làm gì?! Nhìn mặt thì có vẻ như đang nói chuyện với người nào

đó, vì vậy, anh tới gần hơn một chút nhưng không quấy rầy ông ta.

“Y Thược, ba là ba của con mà.” Văn Quân cầu khẩn.

“Ông… ông đi đi!”. Tô Y Thược dựa lưng vào cửa, chậm rãi nói. Cô chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô.

Văn Quân buông thõng hai tay xuống.

Dáng vẻ suy sụp của ông ta khiến người ta không thể ngờ được ông ta chính là Ôn thần mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật kia, mà chỉ là một người đàn

ông ủ rũ mất hồn lạc phách thôi.

Lâm Mạc Tang hơi

kinh ngạc, hóa ra Văn Quân là ba của Y Thược sao? Chẳng trách lần trước

gặp ông ta, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.

Khi Tô Y Thược nghĩ Văn Quân đã về rồi, sự quật cường trong mắt đã bị đau thương phủ mờ.

“Bà ấy có khỏe không?”.

Một câu hỏi của Văn Quân đã hoàn toàn khơi gợi lên sự đau thương giấu trong lòng Tô Y Thược. Cô lập tức mở cửa ra, cũng không thể kìm chế được nữa, quát to: “Bà ấy chết rồi!”. Nước mắt liền chảy từ trên khóe mắt xuống,

cũng không thèm để ý Văn Quân đang gần ngay trước mắt mình nữa.

Văn Quân sững sờ, ông ta cho rằng Tống Cao Tường sẽ chăm sóc Tô Lưu Ly thay ông, dù sao thân phận của Tống Cao Tường đơn giản hơn ông rất nhiều,

không ngờ… bà ấy lại chết!!!

Văn Quân há hốc miệng,

rốt cuộc không nói được lời nào nữa. Ánh mắt hơi mờ đục ngẩn ngơ không

có tiêu điểm, nhìn thẳng về phía trước.

Lâm Mạc Tang

thấy khuôn mặt Tô Y Thược nhạt nhòa nước mắt liền bước tới bên cô, ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm từ cơ thể mình để sưởi ấm trái tim lạnh như băng

của Tô Y Thược.

“Văn tiên sinh, ông về trước đi. Tôi

và Y Thược vào nhà đã.” Dù là ba của Y Thược, thì anh cũng không thể tha thứ cho ông ta việc ông ta làm cô khóc được.

Lâm Mạc Tang đỡ Tô Y Thược vào nhà. Bả vai cô run rẩy lên, rõ ràng là khóc thảm thương hơn rất nhiều.

Vừa vào nhà, anh lập tức đóng cửa, cũng không thèm để ý người bên ngoài có còn đứng đó hay không.

Vào trong nhà, Tô Y Thược ôm eo Lâm Mạc Tang, vùi đầu vào ngực

anh không muốn rời xa. Lâm Mạc Tang cũng không nói gì, để mặc cho cô ôm

mình, gió nhè nhẹ thổi, trời cũng hơi se lạnh.

“Vào nhà thôi.” Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng nói.

Tô Y Thược không phản ứng gì, để Lâm Mạc Tang dìu cô vào trong.

Hai người ôm nhau đến nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Y Thược cũng bình

tĩnh lại, buông lỏng tay ra, trong mắt vẫn nhuộm đẫm đau thương.

“Có thể kể cho anh nghe không?”. Mặt Lâm Mạc Tang vừa có vẻ cảm thông, vừa có vẻ đau lò