Polaroid
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321570

Bình chọn: 9.5.00/10/157 lượt.

căng lên trong đầu Tô Y Thược

như bị cắt đứt, ngả ngả nghiêng nghiêng chạy về phía anh, lo lắng quan

sát anh từ đầu đến chân một lần.

“Anh nhớ lại rồi.” Lâm Mạc Tang cảm giác đầu mình không đau như lúc nãy nữa.

Nhìn trong mắt anh có cảm giác quen thuộc, Tô Y Thược nhất thời không nói

nên lời, môi cứ hé vào mở ra nhưng không phát ra tiếng nào.

“Bốp.” Tô Y Thược tát mạnh vào mặt Lâm Mạc Tang một cái, tiếng động đột ngột lại làm lũ chim giật mình bay lên.

Sau đó, cô quay người chạy ra khỏi sân.

Lâm Mạc Tang không hiểu gì cả, rõ ràng anh nhìn thấy vẻ mặt cô vô cùng vui

sướng khi biết mình không chết lại còn khôi phục trí nhớ, sao chỉ trong

giây lát đã bị tức giận bao phủ rồi? Anh làm gì sai à?

Koster chậm rãi lăn bánh xe đi về phía xa, hắn nên chuộc lại tội lỗi của mình.

Lâm Mạc Tang nhìn theo chiếc xe lăn dần biến mất kia, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

***

Tô Y Thược im lặng đã ba ngày trời. Ba ngày nay, dù Lâm Mạc Tang trêu chọc cô thế nào cô cũng không hé răng nói nửa lời, nhìn cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Thậm chí, buổi tối hai người nằm cùng một chiếc

giường, cô cũng nghiêng người ngủ, hoàn toàn coi Lâm Mạc Tang như một

người vô hình.

Tiếc là Lâm Mạc Tang lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu hỏi thẳng Tô Y Thược, chỉ e anh sẽ chết vô cùng thê thảm mất.

“Y Thược.” Đây là lần thứ n anh gọi tên cô trong suốt ba ngày qua, mà người ta vẫn im lặng như trước, chẳng thèm liếc nhìn anh.

Tô Y Thược sắp tức chết vì anh rồi, ngày đó khi anh bảo vệ cho cô ở sau

lưng mình, khoảnh khắc đó cô hoảng hốt đến suýt ngất xỉu.

“Nếu anh chết, em sẽ lấy chồng khác.” Tô Y Thược lạnh lùng nói.

Lâm Mạc Tang sững người, nhưng cũng hiểu ra ngay, thì ra cô vẫn để bụng chuyện anh chắn đạn hộ cô hôm ấy.

“Y Thược, em còn nhớ Mộc Mộc không?” Hai tay Lâm Mạc Tang ôm lấy vai Tô Y Thược, hỏi.

Dường như hai chữ này khiến Tô Y Thược giật mình, cô ngẩng đầu, lần đầu tiên

trong suốt ba ngày vừa rồi, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lâm Mạc

Tang. Nhìn anh chằm chằm khoảng ba phút, cô mới kết luận: “Anh là Mộc

Mộc?” Trong giọng nói của cô đầy vẻ không dám khẳng định.

“Ừ.” Lâm Mạc Tang cười đáp.

Tô Y Thược chợt nhớ ra, ngay từ đầu cô đã nghĩ Lâm Mạc Tang cố tình tiếp

cận mình là có mục đích gì đó, hơn nữa anh còn có vẻ rất hiểu cô, gài

bẫy cô hết lần này đến lần khác. Lúc ấy cô đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi,

anh đẹp trai phong độ như vậy, địa vị của anh như thế, muốn tìm người

con gái nào mà không được, cần gì phải nhún nhường với cô? Giờ thì cô

hiểu ra rồi, Lâm Mạc Tang, anh giỏi lắm!!!

Khi Lâm Mạc Tang còn đang mừng thầm, thì Tô Y Thược đã đang cân nhắc xem nên trừng trị anh thế nào.

Hậu quả của việc này chính là, Tô Y Thược không thèm để ý đến Lâm Mạc Tang

suốt một tháng trời. Lâm Mạc Tang hoàn toàn bị Tô Y Thược phớt lờ.

Phớt lờ cũng không phải việc khiến anh khó chấp nhận nhất. Mà việc khó chấp

nhận nhất là người đàn ông tơ tưởng đến cô hiện giờ đang ở bên cạnh cô,

còn anh lại bị hạ lệnh cấm không được vào, chỉ uất ức đứng chờ ngoài

cửa, sẵn sàng đợi lệnh và giám sát mấy tên đàn ông có ‘ý đồ xấu’ kia

thôi…

Tô Y Thược gọi Nhất Sát đến là vì Hồng Thiên đã hoàn thành việc mình muốn làm, sắp quay về. Tuy rằng khi nói chuyện

cùng hắn, dường như hắn vẫn cố tình muốn cô tiếp tục đảm nhiệm vị trí

này, nhưng Tô Y Thược từ chối. Điều cô khao khát cũng chỉ là một gia

đình yên ổn mà thôi.

Bàn bạc công việc xong, Nhất Sát cũng không đi ngay. Hắn đứng yên lặng nhìn Tô Y Thược bằng ánh mắt phức tạp.

“Tôi… có thể ôm cô một cái được không?”.

Tô Y Thược liếc nhìn vẻ mặt không vui còn đang muốn tông cửa xông vào của Lâm Mạc Tang, khẽ gật đầu.

Nhất Sát chỉ nhẹ nhàng ôm Tô Y Thược một chút rồi lập tức rời đi, quay người đi thẳng ra ngoài.

Lâm Mạc Tang bực bội bước đến bên Tô Y Thược, lửa giận trong mắt lập tức bị sự ấm ức và buồn bực thay thế, đưa tay ra ôm cô vào lòng. Trên cơ thể

người phụ nữ của anh, chỉ có thể có hương vị của anh thôi!

Tô Y Thược bó tay nhìn người đàn ông không chút rộng lượng này, đồng thời

cũng cảm thấy biết ơn anh vì đã tin tưởng chính mình. Nếu vừa rồi anh

bất chấp tất cả mà xông vào, thì Tô Y Thược sẽ thật sự không thèm để ý

đến anh nữa.

***

Ba năm sau…

“Mẹ ~~~”

Một Lâm Mạc Tang thu nhỏ chạy nhanh trên bãi cát, nhìn thấy Tô Y Thược ở

ngoài cửa căn nhà gỗ liền lao thẳng vào lòng cô bằng tốc độ sét đánh.

Lâm Mạc Tang vừa bước ra tức tối kéo con trai mình từ ngực Tô Y Thược ra, rồi ôm bà xã vào lòng mình.

Cậu bé xinh xắn này chính là con trai của Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược. Sau

khi Tô Y Thược chính thức chuyển giao lại vị trí thủ lĩnh Liệt Diễm cho

Hồng Thiên, cô và Lâm Mạc Tang cùng quay về đảo Bali sống với ông nội

của anh.

“Con lớn rồi, tự đi chơi đi.” Lâm Mạc Tang ra vẻ người bố nghiêm khắc.

Thật ra, Lâm Niệm Ly cũng mới chỉ ba tuổi thôi mà…

Vì cậu nhóc không đối đầu được với Lâm Mạc Tang, đành phải cười nịnh nọt

với Tô Y Thược. Tô Y Thược lập tức bị đánh bại, vùng ra khỏi vòng tay

của Lâm Mạc Tang, ôm Lâm Niệm Ly vào lòng.

Sau đó, cậu nhóc liền giảo hoạt giơ tay