
i, nhìn tay chân em vụng về như thế, miễn cho làm mình bị phỏng!”
Anh ấy đang ám chỉ tôi rất ngốc sao? >’
Giống như nhìn ra ý của tôi, Bạch
Thần lại bỏ thêm một câu, “ Bất quá ngốc cũng có cái đáng yêu của ngốc,
giống như con cún con mới sinh làm cho người ta nhịn không được mà muốn
ôm vào lòng cẩn thận yêu thương!”
Ahhhhhhhh!!!!
Lòng tôi bồn chồn nha, anh ấy là
đang nói rất muốn ôm tôi vào lòng cẩn thận yêu thương phải không? Phải
không phải không? Thế đến đây đi!
Đương nhiên là tôi không dám lỗ
mãng, chỉ có cách trơ mắt hình bàn tay thon dài trắng nõn của anh cầm
cái thìa đưa đến bên miệng tôi, “Nào, hé miệng!”
“Vâng……….” Tôi ngoan ngoãn hé miệng, miệng vừa uống xong tí cháo mà mặt đã bắt đầu nóng lên.
Bạch Thần đương nhiên là không rành
rẽ động tác này rồi, động tác nhìn qua có chút vụng về nhưng mà rất ôn
nhu, cũng rất có kiên nhẫn.
Anh ôn nhu giúp tôi lau đi vệt cháo dính ở khóe miệng, “Ăn ngon không?”
Tôi gật đầu như trống bỏi: “Vâng, ăn ngon!”
Nghe vậy anh ôn nhu nở nụ cười, giống như gió nhẹ mùa xuân, ấm áp, trái tim của tôi lại đập loạn lên.
Nếu đây là một giấc mơ, tôi nguyện ý từ nay về sau không tỉnh lại nữa!
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, mẹ
Lâm nấu nhiều lắm, em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu!” Bạch Thần
nói xong lại múc một muỗng đưa đến trước mặt tôi.
Trong đầu tôi hỗn loạn một đống, chỉ có thể ngẩn người há miệng ăn cháo không ngừng đưa tới.
Trong đần độn không biết qua bao
lâu, bát cuối cùng đã thấy đáy, anh vươn tay lên đầu giường rút ra một
tờ khăn giấy lau miệng cho tôi, “Còn muốn ăn nữa không?”
Tôi lắc đầu, cố gắng để mình không lộ ra bộ dáng mê trai si ngốc, “Được rồi, em no rồi!”
Thật ra tôi rất muốn để anh lại bón
tôi thêm một bát nữa nhưng nghe nói thục nữ đều ăn rất ít, cho nên vì để lại ấn tượng tốt cho anh, tôi quyết định hi sinh bụng mình.
“Tôi đi lấy chút hoa quả lại đây!”
“Vâng!”
Trời ạ, chàng trai này quả thật rất
perfect, người đã đẹp trai mà chẳng có chút kiêu ngạo, ở nhà lại còn ôn
như như thế, quả thật chính là bạch mã hoàng tử rồi!
Rất nhanh, Bạch Thần đã mang hoa quả đến đây, còn cùng tôi ăn, sợ tôi buồn còn theo giúp tôi hàn huyên hồi
lâu, nhưng không biết vì sao, rõ ràng tôi mới vừa tỉnh ngủ không lâu mà
vẫn cảm thấy choáng váng đầu, rất chóng mặt, liên tục ngáp mấy cái.
“ Thấy mệt sao?”
Tôi lại ngáp một cái, “Vâng, không biết vì sao cảm thấy vô cùng buồn ngủ!”
“Thế thì nghỉ ngơi sớm một chút,
như vậy thân thể sẽ nhanh chóng khỏe lại!” Bạch Thần giúp tôi nằm xuống, còn cẩn thận giúp tôi đắp chăn.
“Vâng……..” tôi vô thức trả lời,
trong lòng cảm thấy có điều không hợp lí như hình như còn có chuyện gì
đó chưa có làm, nhưng mà trong đầu lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mắt
giống như bị nhựa cao su đính lại, không thể không chế mà khép xuống.
Trong mơ mơ màng màng, tôi dường như cảm thấy Bạch Thần đi rồi, sau đó cùng ai nói chuyện: “Giám sát chặt
chẽ cô ấy. . . . . . Có chuyện gì. . . . . .”
Bọn họ dần đi xa, câu kế tiếp tôi nghe không rõ lắm thì đã nhanh chóng chiềm vào trong mộng.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cả người hỗn loạn, nhưng không buồn phiền mà lại cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Tôi vừa tỉnh lại đã cảm thấy ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào, ánh sáng ấm áp vô cùng, vài tia nắng còn nghịch ngợm dừng ở trên chăn, tôi vươn tay ra tiếp, cảm giác như có một cái gì đó ấm áp đang chảy trong lòng……..
Bạch Thần đã không thấy
bóng dáng, những người khác cũng không thấy, trong phòng yên tĩnh cực
kì, không có một tiếng động nào cả, tôi cơ hồ nghe được cả tiếng hít thở của mình.
Bây giờ là mấy giờ, và Bạch Thần đi nơi nào rồi?
Tôi từ trên giường nhảy xuống, để
chân trần bước đi trên thảm trải sản, cảm giác thật là thoải mái, tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy kính thủy tinh ra, một luồn không khí trong
lành tràn vào, phong cảnh xinh đẹp ở dưới đập vào mắt.
Thật sự là rất đẹp, vườn hoa rất
lớn, hoa tươi nở rộ, người làm vườn ở trong bụi hoa bận rộn giống như
một con ong mật chăm chỉ, ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên qua lá cây
chiếu lại đây, đẹp vô cùng.
Tất cả thật giống như một giấc mộng, mà tôi giống như cô bé lọ lem đi lạc vào tiên cảnh, tôi nhìn tất cả mà
cảm thấy vô cùng khó hiểu, hay là từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một
thỏi vàng mà thẳng tắp rơi trúng đầu tôi rồi?!
Tuy rằng tôi tung hoành ở tiểu
thuyết mười năm có thừa, mỗi thời mỗi khắc đều mơ là mình có ngày biến
thành nữ chính trong tiểu thuyết, gặp được một nam chính vừa đẹp trai
lại nhiều tiền, sau đó yêu tôi tôi nói chết là chết sống là sống, coi
tôi giống như là công chúa chiều chuộng tôi, yêu không được chỉ có thể
chết!
Nhưng mà thật sự số tôi may mắn như
thế sao? Bạch mã hoàng tử quả thật có tồn tại sao? Cho dù có tồn tại thì tôi có vận may mà gặp được sao? Giả sử tôi có thể gặp được tôi đoán
tôi đi mua vé số là trúng thưởng ngay!
Tôi nắm chặt nắm tay để móng tay đâm vào trong da, cảm giác đau đớn một lần nữa truyền đến nói cho tôi biết
đây là sự thật, tất cả không phải là mơ.
Mà lúc móng tay đâm vào t