
ậm chí có một chiếc còn muốn vượt qua chúng
tôi chặn đầu xe.
“Em nhịn thêm một chút nữa đi, chờ
anh cắt đuôi bọn họ đã, hiện giờ anh không thể dừng xe lại.” Bạch Thần
không có thời gian để nhìn tôi.
Tôi cũng muốn nhịn nhưng mà chuyện
này tôi không thể khống chế được mà ~~ ! Bạch Thần rẽ qua một góc đường, tôi lập tức nghiêng qua trái, lại một chút rồi nghiêng qua phải, so với đi tàu siêu tốc còn kích thích hơn, lại qua một ngã rẽ, tôi bị nghiêng
người qua bên Bạch Thần, sau đó ‘ọe’ nôn ra quần áo của anh ta.
“Em……….. tôi không phải bảo em nhịn một chút sao?” Bạch Thần nhíu mày lại, ngữ khí rất không bình tĩnh.
Tôi bị anh ta mắng có hơi ngây
người, đây là lần đầu tiên anh ta lớn tiếng với tôi, còn nhớ lần trước
đua xe tôi cũng nôn lên người anh ta nhưng anh ta với biểu hiện bây giờ
hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tiếp theo tôi liền cảm thấy ủy
khuất, cũng không phải tôi muốn nôn hơn nữa tôi đã báo trước cho anh ta, nhưng mà tự anh ta không cho tôi xuống dưới, anh ta dựa vào cái gì mà
mắng tôi?!
Nghĩ như vậy, tính tình quật cường của tôi lại nổi lên, “Dừng xe! Tôi phải xuống xe! Lập tức, ngay bây giờ!”
“Chu Chu………” Bạch Thần cũng thấy
được mình quá lời, lúc này mới dời sự chú ý qua bên người tôi, “Thật xin lỗi, vừa rồi ngữ khí của anh hơi kém một chút, nhưng hiện tại anh không thể dừng lại được nữa, dừng lại chúng ta không còn có đường lui, chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước!” Nói xong Bạch Thần giẫm chân ga,
không ngừng thì không nói đi, hiện giờ lại còn tăng tốc!
“Tôi. . . . . . Tôi phải dừng xe,
tôi thật sự không thoải mái. . . . . .” Tôi hiện tại không chỉ có là
muốn nôn mà còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu muốn chết đi được!
"Không được, em nhịn một chút đi,
hay em muốn nôn thì nôn đi, hiện tại anh không thể dừng xe!" Bạch Thần
không chút suy nghĩ, lại một lần nữa cự tuyệt yêu cầu của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng con
người giống như tiểu bạch thỏ này thì ra là tà ác như thế, thậm chí so
với Diệp Tử Ninh còn đáng giận hơn nhiều, Diệp Tử Ninh thích khi dễ tôi, nhưng anh ta giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch chỉ thích xem tôi xấu mặt,
nhưng không làm ra chuyện gì làm tổn thương tôi, nếu một khi tôi cảm
thấy được không thoải mái hoặc là bị thương, bọn họ vẫn rất lo lắng cho
tôi, tuy rằng ngoài miệng vẫn mắng tôi ngốc nhưng đó là nói ngoài miệng
thôi. Hiện giờ ngay tại giờ khắc này, tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: tôi thật là ngu xuẩn, vì sao tôi vẫn nghĩ Diệp Tử Ninh là khi dễ
tôi chứ, anh ta vẫn giống nhưng hồ ly Tiểu Bạch, tuy rằng thích khi dễ
tôi thật nhưng cho tới bây giờ đều chưa làm cho tôi chịu một chút thương tổn nào!
“Tôi phải xuống xe, tôi phải xuống
xe ngay bây giờ!” Ngữ khí của Bạch Thần làm cho tôi càng thêm tức giận,
dạ dày cũng thật sự không thoải mái, vì thế tôi cầm lấy cánh tay Bạch
Thần bắt đầu lắc lắc, lúc ấy tôi thật sự là tức đến không còn lý trí,
hoàn toàn thật không ngờ tôi làm như vậy sẽ dẫn đến tai nạn xe cộ.
"Tiêu Chu, em muốn chết sao?" Bạch Thần hoàn toàn biến sắc, anh ta mạnh mẽ đẩy tay tôi ra.
“Bộp” một tiếng, tay của tôi bị
đụng vào cửa kính thủy tinh trên xe, tôi đau đến mức nghiến răng nghiến
lợi, thật không dự đoán được anh ta bỗng nhiên đẩy tôi ra mạnh như vậy,
trong lòng lại cảm thấy ủy khuất không hiểu được, mấy ngày nay buồn
bực, hiện tại cộng thêm vấn đề này làm cho nước mắt tôi cứ như nước vỡ
đê, muốn ngừng mà ngừng không được.
Tinh thần Bạch Thần một lòng đặt ở
trên kính chiếu hậu, chú ý động tĩnh hai chiếc xe ở phía sau, nhìn thấy tôi khóc, cũng không có an ủi tôi giống như trước đây.
“Tôi phải. . . . . . Xuống xe. . . . . . Hu hu. . . . . .” Tôi vừa khóc vừa đập tay vào cửa kính, tay cũng
bắt đầu có hơi đau đỏ lên rồi.
“Chu Chu, em nhịn một chút đi, hiện
tại thật sự không thể dừng xe, dừng lại sẽ bị bọn họ vượt qua , đến lúc
đó em cũng chỉ có thể đi theo bọn họ trở về.”
“Trở về thì trở về, dù sao sống với
cũng dễ chịu hơn ở cùng tên quái dị như anh, dừng xe! Tôi phải xuống xe, nếu không xuống xe, tôi lập tức sẽ nhảy ra khỏi xe !” Lần này tôi là
thật sự là tức giận vô cùng, tôi không đi cùng Bạch Thần, tôi cũng không muốn bỏ đứa bé, dạ dày thật là khó chịu, hu hu hu. . . . . .
Anh ta biết tôi khó chịu mà còn chạy nhanh như vậy, thật là quá đáng. Tôi ‘ọe’ một tiếng lại bắt đầu nôn nghiêng trời lệch đất.
Tôi nôn đến trời đất lệch chuyển,
cảm thấy mình sắp chết rồi, tôi rốt cuộc chịu không nổi, tay lại bắt đầu tranh đoạt tay lái của anh ta, “Tôi muốn xuống xe. . . . . .”
Hai người kéo qua kéo lại, Bạch Thần bị tôi làm cho phân tâm , xe thiếu chút nữa đụng vào một chiếc xe tải
phía trước, cũng may là đúng lúc đó anh ta quẹo vào bên đường, “Tiêu
Chu, nhanh chóng buông tay ra cho tôi!”
"Không, tôi không muốn!" Tôi lúc ấy
cũng là não tàn , một lòng là dỗi cùng anh ta, sau đó là muốn xuống xe,
tôi quên động tác như vậy là vô cùng nguy hiểm, rất có có thể tạo thành
tai nạn giao thông nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến thương vong,
đáng tiếc lúc đó tôi đã muốn hoàn to