Old school Easter eggs.
Huynh Ấy Không Yêu Ta

Huynh Ấy Không Yêu Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 8.5.00/10/391 lượt.

bà!

Cũng phải, bao lâu nay biểu tẩu đã chịu đựng ta không ít rồi, ta thân như cái gai trong mắt ả, sao có thể để ta yên ổn được. Người đàn bà ấy kể lể sự tình ta ăn hết bát thịt thỏ một cách thống thiết, ngắt hoa vô tội vạ trong hoa viên ( không biết kẻ nào đưa tin mà nhanh đến thế) , thêm thắt cả chi tiết ta bắt nạt ả ngay từ đầu gì gì đó vào. Nói xong đôi mắt sắc bén lia qua phía ta và Tiểu Ái, ý nói ả đã chiến thắng.

Ả muốn thắng thì ta cho ả thắng!

Hồ Sở Minh đắn đo hồi lâu, bàn bạc với vợ chuyện nào đó mà ta cố mãi cũng chẳng nghe thấy gì. Lát sau hắn dứt khoát tiến về phía ta, y hệt cái lần ở quán ăn nhỏ dạo trước. Nhưng lần này hắn nói:

- Mẫn Mẫn, muội phải vất vả một chuyến rồi!

Ta biết trước gã đàn ông sở khanh trước mặt này sẽ nghe theo lời vợ, đẩy ta đến đường cùng mới chịu, hừ, đợi hắn ư? Kẻ ngu mới tin tưởng vào, nhưng xem ra dẫu ta có bị “đuổi khéo” khỏi Hồ phủ, cũng chẳng phải lo lắng quá, số tiền tích cóp dạo trước hãy còn, ta có thể mở một quán màn thầu nhỏ, tự kiếm tiền nuôi mình và Tiểu Ái. Ta nghĩ, sống bằng sức của mình lúc nào cũng thoải mái hơn, mặc dù ở Tô Châu này, chúng ta chẳng có nổi một chốn dung thân đi nữa!

Ta bình tĩnh cười một cái, khuôn mặt trắng ngần thanh tú lại càng trẻ trung, gã Sở Minh chết tiệt cứ đơ đần nhìn. Ta chậm rãi hỏi:

- Huynh muốn muội và Tiểu Ái đi đâu?

Hắn thu lại vẻ mặt háo sắc, lập cập nhìn về phía biểu tẩu:

- Ta có một biệt viện chuyên may hỷ phục, như ta đã nói, hiện giờ đang thiếu người, muội đến đó học hỏi, sau này còn có thể tự may y phục cho mình!

Rồi sau đó may thêm hai bộ áo quan cho ngươi và bà vợ độc ác của ngươi nữa chứ gì? Được, ta đi!

Ngày chúng ta rời khỏi cái nơi hắc ám đó trời quang mây trắng, hơn nữa còn có gió nhẹ mang theo hương thơm cỏ hoa, quả nhiên dễ chịu, không giống cái nơi tù túng chẳng phải Đinh phủ của ta kia, ngoài món thịt thỏ ra thì chẳng còn gì để chơi!

Ta và Tiểu Ái được sắp xếp đến một biệt viện rất khang trang, vì là nơi chuyên may hỷ phục cho tân lang và tân nương nên xung quanh đều treo đèn lồng đỏ, cột gỗ được gắn dải lụa quanh năm, hết sức vui tươi. Trên nóc biệt viện còn treo một biển hiệu, dòng chữ mạ vàng sáng chói như sao sa: “Hỷ phục viện”.

Ở cùng chúng ta có hai vị cô mẫu rất hiền từ, không bao giờ gây chuyện với ta như như bọn a hoàn lắm điều trong phủ Hồ. Cuộc sống rất thoải mái, Tiểu Ái bình sinh khéo léo lại thêu thùa giỏi nên nhanh chóng học được nghề may hỷ phục từ cô mẫu. Ta dĩ nhiên cầm kim cũng sơ ý làm gãy nên hiện tại mới chập chững đến bước lấy được số đo của khách hàng. Vì thấy mình cũng khá nhanh nhạy, ta tự tin kiêm luôn cả nhiệm vụ tính toán sổ sách, gọi tắt là đếm tiền.

Một chiều nọ, ta vừa ngủ trưa dậy, tinh thần sảng khoái muốn ra ngoài một chút, bèn rủ Tiểu Ái theo, nó lần lữa không đi, ta phải đảm bảo là ra ngoài sẽ hỏi được tin tức của Diệp Tuệ, nó mới gật đầu ưng thuận. Thật kỳ quặc! Trời đang vào độ chớm thu nên không khí thanh sạch và mát mẻ lắm, nước sông trong vắt như một tấm gương, đứng trên bờ còn có thể ngắm được cá dưới đáy sông đang quẫy đuôi. Ta hớn hở dắt Tiểu Ái đến mấy gian hàng bán vải dạo trước, lần này lão nương có tiền, xem kẻ nào còn dám coi thường nữa!

Ta chọn hai tấm vải đỏ sẫm, chất mịn, bề mặt trơn bóng như thoa mỡ cho Tiểu Ái, nó cúi mặt e thẹn, ta lại bảo:

- Nữ nhân đến tuổi phải gả chồng. Muội định theo ta cả đời hay sao?

Nó lúng túng đáp:

- Còn tỷ thì sao?

- Ta chưa biết, nếu không tìm thấy chàng. Ta sẽ trở về với mẫu thân, chắc người rất nhớ ta!

Nói thì vậy chứ ta không giấu nổi nỗi thất vọng khi không tìm thấy Diệp Tuệ, Tiểu Ái cuộn nhỏ hai tấm vải lụa, đoạn nói với ta:

- Mẫn tỷ, vậy muội sẽ may hai bộ hỷ phục tân nương bằng tấm vải này, muội với tỷ mỗi người một bộ, có được không?

Ta cười trừ đáp:

- Không thể thế được. Muội phải may hai bộ tân nương- tân lang chứ. Nhớ kỹ, hỷ phục tân lang phải trao cho người xứng đáng làm phu quân của muội!

Nó rơm rớm nước mắt. Gật đầu với ta:

- Mẫn tỷ, muội nghe tỷ!

Đường phố tấp nập, đâu đó chút nắng chiều còn sót lại trên sạp hàng của một ông lão râu tóc bạc phơ. Mặt đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng trông ông phúc hậu lạ thường. Mình vận bộ áo cà sa, dáng vẻ ông lão giống một vị cao tăng đắc đạo, nhàn nhã mà uy nghi.

Ta hiếu kỳ bước lại gần sạp hàng thư pháp đó, trên nền giấy đỏ tươi là một vài thỏi mực đen thẫm. Có thể thấy ông lão là một vị sư gia chuyên viết câu đối. Lúc ta tới gần, lão vẫn đang say sưa phác thảo một nét chữ. Thỏi mực mới mài bên cạnh chẳng mấy chốc hết nhẵn.

Nhìn những bức thư pháp đã khô treo trên gian hàng, ta thầm ngưỡng mộ ông lão, nét chữ chắc chắn. Không khác chữ của Diệp Tuệ, hơn thế lại điêu luyện linh hoạt như rồng bay phượng múa. Quả nhiên là bậc kỳ tài, chỗ cần thanh nên thanh, chỗ cần đậm lại đậm. Viết vừa nhanh vừa rõ nét!

Ta nảy ra ý định xin một chữ “ Tuệ” về ngắm chơi,đằng nào ông lão viết đẹp như thế cũng bõ tiền bạc mình bỏ ra, bèn nói cho Tiểu Ái ý định đó. Ai dè nó đã cuống quýt ngăn cản, ta chưa kịp hỏi tại sao thì ông lão nãy giờ cắm cúi viết đã