XtGem Forum catalog
Huynh Ấy Không Yêu Ta

Huynh Ấy Không Yêu Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323741

Bình chọn: 9.5.00/10/374 lượt.

thỏ giống tỷ!

Ta đang nhồm nhoàm, ngẩng lên bắt gặp cái nhìn trầm ngâm của Tiểu Ái, không keo kiệt lấy hết phần thịt trong bát mình san sang phía nó. Tiểu Ái hỏi ta, đầy thâm ý:

- Mẫn tỷ, tỷ nhường cho muội sao?

Ta gần gật, lại liếc sang phần cơm để giành cho biểu tẩu, hôm nay tẩu ấy đi chùa khấn vái, giờ vẫn chưa trở về. Ôi dào, ta thầm nghĩ, đi chùa thì phải ăn chay niệm phật mới đúng đạo chứ. Vả lại thịt nướng trong bát ta còn quá ít, thôi vậy, đành đắc tội với tẩu tẩu. Mắm môi xẻ chỗ thịt thỏ trong bát tẩu tẩu sang bát mình, ta cười ngây ngô rồi ăn tiếp!

Tiểu Ái cũng đang nhai một miếng thịt, lo sợ mắng ta:

- Mẫn tỷ, sao tỷ lại ăn vụng đồ của Hồ phu nhân, lát nữa phu nhân về sẽ tức giận đó!

Ta vẫn bận nhai nuốt, đáp:

- Tẩu tẩu đâu có khoái ăn thịt thỏ, vả lại tên đần độn Hồ Sở Minh đã bảo tiêu ta rồi, muội đừng lo!

Nó chầm chậm ăn, ta nhanh chóng giải quyết xong thịt thỏ trong bát mình. Ta chẳng cần làm hài lòng kẻ nào hết, phải ăn thì mới có sức tìm Diệp Tuệ của ta chứ!

Một lát sau, khi ta đã chùi mép sạch sẽ, Tiểu Ái đã không thể nhịn được, khổ sở hỏi:

- Mẫn tỷ, sao tỷ không một chút lo lắng nào vậy, lát nữa...lát nữa...

Ta đáp:

- Muội còn nhớ lần ta lỡ tay làm hỏng chuỗi vòng ngọc trai của mẫu thân không, Tiểu Ái?

Tiểu Ái nghĩ một chút, mỉm cười lộ chiếc răng nhỏ đáng yêu:

- Nhớ, muội nhớ!

- Lần đó, ta đúng là rất sợ, đó là chuỗi vòng mà mẫu thân ta thích nhất, do phụ thân tặng người. Nhưng ta lại lén lấy nó đeo, chiếc vòng ấy đã lâu năm, hạt rất lỏng lẻo, vậy là đứt phựt, ngọc trai rơi lả tả, mỗi chỗ một hạt. Dù ta có nhặt chúng xâu lại tạm bợ đi nữa, mẫu thân chắc chắn vẫn không tha thứ!

Ta ngừng lại, nhấp một ngụm trà sen, Tiểu Ái nãy giờ mới lập bập lên tiếng:

- Em nhớ như in, tỷ phải chịu 10 roi mây của lão phu nhân, đau đớn suốt mấy ngày sau đó. Nhưng sao tỷ không khóc chút nào vậy, Mẫn Mẫn. Lẽ nào tỷ không biết đau?

Ta phì cười: “ Ta là người, lại là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, có máu thịt sao lại không biết đau chứ. Chỉ là ta không hối hận với nhũng gì đã làm trước đó!”

Nó không hiểu, ta lại tiếp:

- Trước hôm mẫu thân biết chuỗi hạt bị hỏng, ta đã ăn uống thỏa thích không thiếu thứ gì, còn nữa, ta đã cùng muội cưỡi ngựa xem hội hoa đăng, rất vui vẻ, muội nhớ không? Đó chính là hạnh phúc, ta không hối hận!

Tiểu Ái chớp mắt, hỏi lại:

- Đó là hạnh phúc ư?

- Đúng, được làm những gì mình muốn, chẳng phải là hạnh phúc sao, cứ nơm nớp lo sợ, chẳng bằng sống vô tư, tự do tự tại. Chúng ta đâu có biết trước được chuyện gì, cũng chẳng thể thay đổi những điều ở quá khứ. Theo ta, tốt nhất cứ lấy khoảng thời gian ở hiện tại làm niềm hạnh phúc đi đã!

Tiểu Ái nghe xong bần thần hồi lâu, ta nghĩ chắc nó vẫn chưa hiểu, bèn chỉ vào đĩa thịt đã hết nhẵn trên bàn ăn:

- Cũng tương tự như thế, trước khi biểu tẩu về, chúng ta cứ vui vẻ mà ăn thịt thỏ đi. Hạnh phúc không phải đang ở trước mắt sao? Ta chẳng tiếc nuối điều gì cả, ăn thì cũng đã ăn rồi, còn muội?

Cơ mặt Tiểu Ái co giật liên hồi, lát sau nó mới bật cười, đôi mắt trở về vẻ trong veo như cũ, đáp lời ta:

- Muội cũng không tiếc, Mẫn tỷ!

Thế là chúng ta ra hoa viên, ngắt hoa cài lên tóc cho nhau, đùa nghịch vô cùng vui vẻ! Chiều muộn biểu tẩu mới về, cả ngày tẩu ấy khấn vái xin quẻ rồi bói toán vận mệnh, nét mặt vừa nhìn đã thấy khó chiều. Cái trò xem bói tử vi, ta còn lạ gì chứ. ầy, không phải ta có ý nhạo báng các đức tin đâu, ta đương nhiên sùng bái Phật tổ rồi, có điều cái trò bốc quẻ bói tử vi, năm nọ mẫu thân đưa ta đi, nghe nói có vị hòa thượng rất thiêng, nói gì trúng nấy, ta chẳng tin! Nếu ông ta thần thông quảng đại đến vậy sao không đại náo thiên cung đi cho rồi. Đến nơi ta mới rõ vị sư linh thiêng gì đó thực ra chỉ là một kẻ giả mạo, lừa bịp dân chúng. Nhưng vì mẫu thân đang ở đó nên ta cũng không tiện “bóc mẽ” gã này. Lúc gã ta mở miệng giảng đạo Phật, mùi thịt lẫn rượu cứ phả vào mặt ta, thật là hôi khủng khiếp! Đã vậy nói năng còn lộn xộn, không câu nào ra hồn. Ta chẳng kịp che miệng, ngáp chảy cả nước mắt, lúc lạy còn gà gật quên cả chắp tay, mẫu thân nhắc nhở mãi cũng chán, các năm kế tiếp không khi nào cho ta bốc quẻ cùng nữa! Không cho thì thôi, mà...mà sao biểu tẩu cứ trừng mắt nhìn ta thế nhỉ? Chẳng nhẽ nhìn thấy ta tẩu ấy còn khó chịu hơn hay sao?

Ta chưa kịp lẩn mất thì biểu tẩu đã ra lệnh cho đám gia nhân:

- Dọn cơm đi, ta đói rồi!

Một câu nói bình thường mà như sét đánh giữa trời quang tạnh. Ta không kìm nổi run lên bần bật.

Kết quả như ta đã dự đoán, biểu tẩu nhìn mâm cơm trống huyếch trống hoác còn trơ lại rau xanh, phẫn nộ ném bẹt đôi đũa ra sàn, khóc rống lên:

- Sở Minh đang ở đâu? Gọi chàng về đây ngay cho ta!

Nửa canh giờ sau, Hồ Sở Minh tất tả chạy về, vội đến nỗi tóc tai còn chưa kịp sửa sang, hắn ta đang buôn bán với một thương nhân người Xiêm La giàu có, nay vợ hạ lệnh đã sợ sệt mà bỏ về ngay! Đúng là tên sợ vợ, ta khinh bỉ nghĩ.

Sở Minh nhìn ta một cái, chớp mắt đã nở nụ cười cầu tài sấn đến ngồi cạnh vợ hắn:

- Ân nhi , nàng sao vậy?

Rắn rết có độc đến mấy cũng không bằng lòng dạ đàn