
hẳng qua đều là như thế,
tới một ngày nào đó, tất cả mọi chuyện sẽ chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ.
Ra khỏi thang máy cô đi vào toilet, có
thể là vì không ăn cơm trưa tử tế, dạ dày có chút khó chịu, súc miệng,
rửa mặt, sấy khô tay, ngồi xuống ghế trong toilet, lẳng lặng cô độc một
mình.
Cho đến khi tiếng di động vang lên, Đinh Tiểu Đại thúc giục nói mọi người đông đủ cả rồi chỉ còn chờ cô thôi,
ngắt điện thoại, cô buộc phải đứng dậy, nhìn vào gương nhếch miệng:”Cười xấu thật.” Vừa nói ra không nhịn được cười, cầm lấy túi đi ra ngoài.
Mới đưa một chân ra đã thoáng nhìn thấy
phía bên kia có hai bóng người đang đi tới, cô phản xạ có điều kiện lập
tức rụt lại, dựa lưng vào vách tường, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đinh Tiểu Đại chết tiệt! Không nói cho
cô Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm sẽ đến, may mà cô vào toilet, nếu
không bất ngờ gặp trong phòng, đến lúc đó sẽ khổ sở vô cùng, hận không
thể chạy một vòng quanh công ty rồi ném kẻ chết tiệt kia từ trên tầng 66 xuống!
Đợi khoảng mười phút, chắc chắn đôi tai
đang dựng thẳng không nghe thấy bất kì một tiếng động nào, cô lặng lẽ
nhìn trộm phía ngoài.
Chiếm Nam Huyền một tay đút vào túi, tay kia cầm điếu thuốc đang hút dở, dựa vào cửa phòng đóng chặt, thấy cô ló đầu ra, thản nhiên nhìn cô một cái sau đó thu lại ánh mắt, cánh môi khẽ nhếch, thở ra một làn khói thuốc mỏng trong suốt.
Không ngờ bị anh tóm được, cố gắng kiềm
nén nội tâm rối loạn và lúng túng, khó khăn đi ra ngoài, dừng lại trước
mặt anh, cười nói:”Chiếm tổng.”
Thở ra một làn khói mỏng, anh không nói gì.
Bụng rỗng cộng thêm vừa rồi bị dọa gần
chết, sau khi thần kinh thả lỏng sự đau đớn trong dạ dày dần trở nên rõ
ràng, cô bất giác ôm bụng lại.
Liếc nhìn cô một cái, anh lạnh nhạt hỏi:”Trưa ăn gì?”
Một lát sau cô mới đáp:”Không ăn.”
Trong hành lang chợt im lặng không tiếng nói, chỉ có hai bóng đèn thủy tinh phản chiếu bóng dáng hai người vào
tường, đôi mắt lạnh nhạt dừng lại trên gương mặt ngọc của cô, từ vầng
trán tinh tế xuống dưới ấn đường, cái mũi xinh xắn cùng đôi mắt gợn sóng nửa sáng nửa tối, đôi lông mi dài mỗi lần chớp mắt đều tạo thành một
bóng mờ trước mắt.
Dáng vẻ kia, khiến người ta vô cùng thương xót.
Bàn tay kẹp thuốc lá của anh không nhịn
được chạm vào gò má cô, cô nghiêng đầu đi, để mình thoát khỏi hơi thở
của anh, cảm giác dạ dày như bị dằn xéo, không tự chủ nhíu mày.
Anh thu cánh tay thất bại về, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đang tự cắn của cô, có chút nhẹ nhàng trách cứ:”Đau dạ dày?”
Trong lòng bỗng nhiên chua xót không lí
do, đôi mắt vốn đang cụp trước ngực anh dần dần nâng lên, cái cằm theo
động tác này mà hơi nghếch lên giống như một sự dụ hoặc im lặng, tư vị
trong trí nhớ đang chuyển động trong ngực, đôi môi anh được đại não chỉ
thị dán lên cánh hoa của cô, cô giãy dụa, lập tức bị anh ép vào tường
không thể động đậy, một tay nhanh chóng luồn vào tóc mai nâng mặt cô
lên, anh cứng rắn ép cô thừa nhận khao khát của mình.
Chuyển vào cắn mút đôi môi mọng nước mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng vô cùng kiên nhẫn dụ dỗ hàm
răng trắng bóc của cô mở ra, sau đó tiến vào chiếm lấy hoàn toàn, làm cô phải bật ra tiếng rên rỉ trong sự cuồng nhiệt độc đoán của anh.
Tiếng “ưm” nhẹ giống như thỏa mãn, giống như đang ngâm ca truyền vào trong tai, tức khắc cả lòng tràn ngập cảm
giác xấu hổ vô cùng, cô giang tay đẩy anh ra, lực mạnh đến nỗi suýt nữa
làm chính mình bị thương.
Không chút suy nghĩ cô chạy vụt đi.
Ôn Noãn chưa đi được xa, xuống tầng 1
gặp Phan Duy Ninh, anh ta đang ngồi ở ghế cao cạnh quầy bar nói chuyện
với thợ pha chế rượu, dáng vẻ vội vàng chạy trối chết của cô làm anh ta
kinh ngạc lần thứ hai, đảo mắt thấy Chiếm Nam Huyền bước nhanh theo kịp
phía sau, ý tưởng chợt lóe, anh ta đứng dậy xen vào giữa hai người, chắn trước mặt Chiếm Nam Huyền.
Vài bước sau Ôn Noãn dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn hai người.
Chiếm Nam Huyền sắc mặt không đổi, hời hợt nhếch miệng,”Cảm phiền.”
Phan Duy Ninh cười híp mắt:”Không phải Chiếm tổng đi Paris thử áo cưới ư? Sao về nhanh thế?”
“Nhất Tâm không thích phong cách của Paris, chúng tôi định một thời gian sau đến Milan xem thử.”
Ôn Noãn xoay người muốn chạy tiếp, Chiếm Nam Huyền lập tức vươn tay ra chụp lấy cổ tay cô.
Ngay lúc đó Phan Duy Ninh đột ngột đánh
úp vào cánh tay đang ở trên không của anh, anh nhấc tay lên tránh công
kích của Phan Duy Ninh, Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào
trong ngực, một lực nhu hòa làm hai bả vai cô chớp mắt xoay 180 độ, cô
chắn ở trước mặt anh đối mặt với nắm đấm rắn chắc của Phan Duy Ninh chỉ
cách chóp mũi cô 1 cm.
Phan Duy Ninh vừa sợ vừa giận, “Anh là đàn ông kiểu gì thế hả?!”
Chiếm Nam Huyền cong môi tạo thành một
vòng cung chói mắt, giống như vừa khen vừa mỉa:”Cậu đúng là đàn ông đích thực.” Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng không biết vì sao lại làm Phan
Duy Ninh ngậm miệng ngay lập tức, đơ tại chỗ không nói được gì, trơ mắt
nhìn anh lôi Ôn Noãn ra khỏi quán.
Nhét cô vào xe thể thao, sau khi phóng đi Chiếm Nam Huyền mới cầm điện thoại