Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323090

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

thông báo cho cô, Chiếm Nam Huyền đột nhiên đi công tác.

Kinh ngạc đặt ống nghe xuống, tay chân

luống cuống mở nhật trình đã sắp xếp của anh ra, gọi điện cáo lỗi lùi

ngày hẹn, cô bịa một cái lý do anh rời đi, nhưng cũng căn cứ theo thực

tế trả lời, không, cô không biết khi nào anh về.

Cô thậm chí còn không biết anh đi đâu, ngay cả email chỉ thị công việc cũng không có, anh hoàn toàn không liên lạc với cô.

Hai ngày sau, dường như tất cả các báo

đều đăng một bức ảnh lớn, lấy:”Rome tay trong tay, bí mật đến Paris” làm tiêu đề, lúc ấy cô mới biết, thì ra Chiếm Nam Huyền im lặng đi Rome du

lịch, trên ảnh anh trước sau như một vẫn cười nhạt tự nhiên, cùng Bạc

Nhất Tâm tay trong tay đi dạo Trevi Fountain.

Báo còn nói sau khi anh đón Bạc Nhất Tâm bí mật đi Paris hai người không còn rõ tung tích, tất cả các phỏng đoán ùn ùn kéo đến đều ám chỉ liệu bọn họ có phải đang chuẩn bị đám cưới hay không.

Trong thanh nhàn khó có được, cô nhận được thiệp cảm ơn của Đỗ Tâm Đồng gửi đến, nói công việc mới rất hợp với mình.

Sau đó cô rất nhanh phát hiện ra, mấy

ngày Chiếm Nam Huyền không ở đây héo nhanh nhất không phải là bồn hoa ở

góc phòng mà là Đinh Tiểu Đại, bộ dạng ủ rũ đáng thương của cô nhóc như

hoa không được tưới nước, trên mặt không có chút tươi tắn nào.

Tới ngày thứ tư, Ôn Noãn thấy cô nhóc

lại không có tinh thần bò nhoài lên mặt bàn, rốt cục không nhịn được

hỏi:”Em không khỏe à?”

Đinh Tiểu Đại nghiêng đầu, chu miệng nhìn cô:”Chị Ôn, chắc em mắc bệnh tương tư rồi.”

Ôn Noãn vỗ vỗ ngực, giống như trong lòng bỏ xuống được cục đá nặng:”May quá, chỉ là tương tư thôi à, chị thấy

cái dáng vẻ uể oải thiếu sức sống này của em cứ sợ em sẽ nói mình mang

thái.”

Đinh Tiểu Đại lập tức nhảy dựng lên khỏi chỗ, nhào vào véo tay cô:”Hu hu hu! Chị Ôn, em thật sự rất nhớ cái kiểu đáng chết này của chị nha! Em xin chị, chị mắng em thêm vài câu nữa

đi!”

Ôn Noãn bật cười:”Chỉ thấy người đòi thưởng, chưa từng thấy ai đòi mắng như em cả.”

Đinh Tiểu Đại đăm chiêu ủ dột:”Chị nói Chiếm lão đại khi nào mới về?”

Ôn Noãn liếc cô nhóc một cái:”Em tương tư anh ấy?”

Đinh Tiểu Đại lắc đầu:”Em sớm đã không

phải là người của hội ngất, chẳng qua là một ngày anh ấy không trở lại,

thì em một ngày không được nhìn thấy ý trung nhân, haizz….”

Nhìn cô nhóc đáng thương như vậy, Ôn

Noãn quyết định làm nguyệt lão một lần:’Ở đây có một tập tài liệu, em

giúp chị đưa cho Quản Dịch được không?”

Mắt Đinh Tiểu Đại sáng ngời:”Chị Ôn, em

biết quả nhiên không ai hơn chị mà! Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ

hết được, kiếp sau em sẽ lại làm thân trâu ngựa làm tiểu muội cho chị!”

“Dù sao cũng chẳng có việc gì, em thu dọn đồ đạc rồi về luôn đi, không cần quay lại nữa đâu.”

“Vâng! Nô tỳ xin vui vẻ cáo lui!” Đinh Tiểu Đại dồi dào sức sống chạy đi, Ôn Noãn một mình ở lại tầng 66.

Tất cả đèn tiết kiệm điện trong văn

phòng phong cách thanh lịch mà quyền uy luôn luôn không thay đổi, mỗi

ngày từ sáng đến tầm chiều ra về, đều rất ổn định, nhiệt độ ấm áp, gió

lưu thông, ngay cả nước trong vòi phòng vệ sinh hai mươi tư giờ cũng là

nước ấm, sự thoái mái điều khiển trong con người kì thực không giống

phòng thí nghiệm, lấy vách làm vạch ngăn cách, mỗi một chỗ đều có mức

trị số riêng.

Ở trong không gian bịt kín cũng không có lợi, không cảm giác được bên ngoài, ở trong đây không mưa gió cũng cũng không khô hanh, cứ yên lặng như vậy, trước kia sẽ kéo dài đến tận khi

Đinh Tiểu Đại hô to:”Tan tầm rồi!”, mới ngẩng đầu phản ứng lại, ngày

ngày trôi qua trong im lặng không tiếng nói không màu sắc.

Đôi khi bận rộn, bưng cốc nước vào phòng họp, đứng trước cửa kính thủy tinh trông ra đằng xa, sau khi ánh tà

dương biến mất là vầng trăng sáng nhạt như một cái mâm tròn, làm cô

không khỏi nhớ đến một đoạn thơ.

Hành Lang nhất thốn tương tư địa, lạc nguyệt thành cô ỷ.

Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa tâm, dĩ thập niên tung tích thập niên tâm.

Hành lang từng tấc nhớ thương, bóng trăng lạc lõng cô đơn.

Lưng đèn và trăng thành hoa, mười năm tung tích mười năm tâm. (*)

Mười năm tung tích mười năm tâm.

Dưới tòa nhà cao, bên lề đường, những

cột đèn xa gần trong hoàng hôn giống như những đóm diêm đỏ lửa, cây

thông noel ở một góc nhỏ dường như đã bị lãng quên, điều khác duy nhất

là có vọng mà không thể thành, giống như ở sâu trong nội tâm, về những

người nào đó, cảm xúc nào đó…lại cách xa như vậy.

Trước khi về thấy có nhắc thư mới, vội

vàng mở ra, là chủ nhiệm nào đó gửi đến, cô ngồi im lặng trên ghế, thật

lâu sau mới đứng dậy rời đi.

Hai hàng cây bên đườn, những cành cây lá xanh biếc bị gió chiều thổi qua lạo xạo đong đưa, sau khi đi xa mới

giật mình nhận ra mình quên không lấy xe, lười quay lại, lững thững bước về phía trước, gió thổi, phả vào người nhưng vẫn cảm thấy có chút oi

bức cuối cùng của mùa hè, cô bất giác kéo cao cổ áo.

Một chiếc xe tốc độ cao đột nhiên lướt qua người, bay tới một tiếng thét rít gào.

Đi bộ qua ngã tư đường, cửa hàng sang

trọng, tiệm cà phê, nhà ga, cửa hàng tiện lợi, trên con đường quen thuộc như vậy, tựa như lần hôm q


XtGem Forum catalog