
hông biết đâu mà lần chui tọt vào thang máy mới mở ra.
Chiếm Nam Huyền chỉ thấy bóng dáng xinh
đẹp thoáng qua, không kịp suy nghĩ theo bản năng kéo cô bảo vệ trong
lồng ngực, đồng thời vội vàng bắt chặt lấy cổ tay không thể thu lại được của Đinh Tiểu Đại.
Đinh Tiểu Đại lập tức kêu thảm thiết:”Đau quá!”
Ôn Noãn lúc này mới phản ứng, hoảng loạn kéo ống tay áo anh:”Nam Huyền, bọn em chỉ đùa thôi.”
Trong nháy mắt anh ngẩn ra, không biết là
bởi vì lời của cô hay là vì cách xưng hô của cô đối với anh, bình tĩnh
nhìn gương mặt như hoa đào của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt anh không
hề che dấu như thế, giống như lốc xoáy nước sâu, hút lấy cô không hề
buông ra như lo lắng, như sợ hãi.
Đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyền Đỗ Tâm
Đồng trong hỗn loạn và khiếp sợ phản ứng đầu tiên, quát chói tai thành
tiếng:”Các cô đang làm gì? Đây là công ty không phải khu vui chơi! Muốn
đánh muốn ồn ào thì về nhà đi, thật không ra gì!” Khi nói chuyện dường
như nảy sinh tâm địa độc ác kéo tay Ôn Noãn lôi ra khỏi lòng Chiếm Nam
Huyền.
Ôn Noãn không hề phòng bị nên bị cô ta túm làm cho lảo đảo, Chiếm Nam Huyền nhanh chóng buông Đinh Tiểu Đại ra,
giơ tay đỡ lấy cô, nhưng mà cô còn chưa đứng vững đã bị Đinh Tiểu Đại
nhanh tay nhanh mắt kéo ra khỏi thang máy.
Đinh Tiểu đại liên tục cúi người trước
thang máy:”Thật xin lỗi, Chiếm tổng thật xin lỗi, đều là tại tôi đuổi
chị Ôn chạy tới chạy lui nên mới va vào ngài.” Nói xong vội nắm lấy tay
Ôn Noãn đang choáng váng hoa đầu chạy đi.
Thấy Ôn Noãn bị kéo đến ngã một cái, anh không tự giác nhíu mày.
Đỗ Tâm Đồng hừ lạnh:”Một kẻ không trên
không dưới không biết xấu hổ, một kẻ ôm ấp yêu thương….thảo nào có tặng
hoa thôi mà cũng rêu rao như vậy.” Nói đến đây cô ta cố ý dừng lại,
người thông minh bình thường nên biết dừng đúng lúc, tất yếu vẫn phải để ý mặt cấp trên mà duy trì chút phong độ và rụt rè.
Chiếm Nam Huyền thản nhiên cười cười,
không đáp lại lời của cô ta, anh ở lầu phụ dùng cơm chưa xong trở về,
khi chờ thang máy tình cờ gặp Đỗ Tâm Đồng, cô ta cầm tập văn kiện do dự
mà kiên quyết đi thẳng về phía anh, nói Quản Dịch không ở đây, cô đối
với dự án của Ích Chúng có chỗ không hiểu, hỏi có thể thỉnh giáo anh
không, thang máy vừa vặn đến còn không chờ anh trả lời, cô ta không nói
gì lập tức tiến vào, một người hỏi một người trả lời thẳng đến tầng 66.
Đẩy cửa lớn văn phòng ra, anh quay đầu hỏi người vẫn nhắm mắt theo đuôi phía sau:”Thư kí Đỗ còn chỗ nào không rõ?”
“A, vâng—“ tâm ý hoảng loạn vội thu lại
ánh nhìn chăm chú trên người anh, Đỗ Tâm Đồng vội vàng mở ra tập văn
kiện,”Còn chỗ này—-.”
Sau khi quét mắt anh giải thích cho cô ta, Đỗ Tâm Đồng lại tìm thêm mấy chỗ nữa, anh đều giải thích rõ ràng từng
cái, cho đến khi cô ta hết lời, rốt cuộc không tìm được cớ tiếp tục ở
lại trong văn phòng, cuối cùng đành phải nói:”Cảm ơn Chiếm tổng, hôm nay thực phiền anh rồi, tôi về làm việc trước.”
Chiếm Nam Huyền nhếch miệng:”Không sao,
thái độ chăm chỉ học tập làm việc thật đáng khen ngợi, nếu các nhân viên khác đều có đức tính này giống cô, tôi tin chắc Thiển Vũ nhất định sẽ
phát triển rất tốt.”
Đỗ Tâm Đồng được khen tươi cười ra
mặt:”Chiếm tổng anh quá khen rồi, tôi cũng chỉ là vì muốn làm việc thật
tốt, tận lực vì công ty, thể hiện giá trị của Thiển Vũ chúng ta.”
Chiếm Nam Huyền chăm chú nghe:”Ừm, tinh
thần rất đáng khen ngợi.” Vừa gật đầu vừa giống như đáng suy nghĩ gì đó, “Nhưng mà lúc nãy tôi thấy ngay cả một tí nguyên lý cơ bản cô cũng
không nắm được, xem ra Quản Dịch đã không hướng dẫn tốt cho cô, phải
biết rằng bộ phận kĩ thuật không như những ngành khác, kiến thức lý
thuyết phải chắc, cậu ta như vậy chẳng những thất trách, mà cũng trói
chặt sự phát triển của cô.” Nói xong cầm lấy bút viết nhanh,”Như vậy đi, công ty có kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, cô giao lại công việc, đi tham
gia ba tháng huấn luyện trước, chờ huấn luyện xong trở về để Bích Tạp
sắp xếp công việc phù hợp với sở trường và các ưu thế khác cho cô.”
Tình thế biến đổi quá nhanh, Đỗ Tâm Đồng khó khắn lắm mới hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch,”Chiếm tổng, tôi…”
“Đây.” Chiếm Nam Huyền dịu dàng chặn ngang cô ta, đưa tờ ghi chú ra, “Cầm cái này đưa cho Trì Bích Tạp, nói là tôi tự sắp xếp, cố gắng nhiều nhé, tôi tin dựa vào tiinh thần ham học hỏi
của cô, sau này nhất định sẽ vì Thiển vụ lập thành tích tốt.” Anh nhìn
đồng hồ, “Khi ra ngoài bảo Ôn Noãn vào đây.”
Đỗ Tâm Đồng không thể không đưa tay ra
tiếp nhận tờ giấy, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, thấy Chiếm Nam Huyền đã cúi đầu xử lý công việc, hiểu được sự tình đã không còn khả năng cứu
vớt, cô ta cũng không dám “hừ”, hai cái đùi giống như bị rút ruột nặng
nề lại như không dám lỗ mãng nên đi ra ngoài, tờ giấy trong tay bị móng
tay dùng hết sức bình sinh cậy lên.
Cô khổ sở làm việc ba năm rưỡi mới có được vị trí hôm nay, không ngờ thông minh bị thông minh hại, biến khéo thành vụng, bị bắt trở lại thành một người mới cần huấn luyện, cái đó so với
trực tiếp rán cô còn khó chịu hơn.
Ngoài cửa Ôn Noãn và Đinh Tiểu Đại đã sớm