Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 7.00/10/410 lượt.

thời gian đủ để khiến quá khứ và tình yêu quá mức đau khổ mãnh liệt này lắng lại.

Khép lại hai mắt, đôi tai tinh mẫn dường như mơ hồ nghe thấy tiếng xé không của ngọn gió nhẹ đang phe phẩy.

Chiếm Nam Huyền đứng dậy, mị mâu trông về phía đằng xa, điểm đen trên mặt biển chạy nhanh đến gần dần hiện ra hình thuyền.

Biết anh ở đây, chỉ có người của công ty phụ trách vận chuyển tiếp tế cho anh.

Nhảy xuống mỏm đá, anh đi về phía cũ.

Ca nô rất nhanh phóng tới, khi đến gần

bờ chẳng những tốc độ không giảm, mà còn đột nhiên chuyển mạnh 90 độ,

cách thức mạo hiểm tạo nên một đầu sóng trắng phụt lên hơn met, trong

tiếng động cơ xình xịch, một người trẻ tuổi tóc nâu ánh mắt xám lại

bướng bỉnh đứng trên mạn thuyền vung mạnh hai tay về phía anh, hét

to:”Hê! Chiếm! Không ngờ cậu vẫn còn sống! Không bị chết chìm trong cô

đơn hả?”

Mấy người thanh niên nhảy từ trên tàu xuống, ôm từng hòm đồ, vượt biển lên bờ, chuyển vào nhà gỗ.

Tang Mã Tư đi tới ôm anh một cái thật lớn:”Cậu còn định ở cái nơi quỷ quái này bao lâu nữa?”

“Một tuần.”

Tang Mã Tư ẩn ý nháy nháy mắt trái với anh:”Tôi mang đến cho Hoa Kiều cậu một thứ rất hay.”

“Ồ?” Anh phối hợp trưng ra vẻ hứng thú.

Mắt Tang Mã Tư tối sầm lại, cố gắng rít

cái giọng lên mức chói tai:”Bạn có cô đơn không? Bạn cần bạn gái không?

Hãy mở tập chí XX ra, tìm thấy tên tôi, hãy gọi vào số 1234567.”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt không ngừng.

Nét bướng bỉnh trên mặt Tang Mã Tư biến

thành mê say:”Trời ạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái

phương đông nào đẹp như thế, quả đúng là công chúa bước ra từ truyện cổ

tích, rất mê người! Kiêu ngạo anh tuấn như tôi cũng không nhịn được vừa

thấy đã thương! Chiếm! Cậu quen cô ấy như thế nào?”

Chiếm Nam Huyền ngẩn ra:”Cái gì?”

Tang Mã Tư quay đầu lại kêu một cậu thanh niên đã đến gần căn nhà gỗ:”Hê! Đồng nghiệp! Đợi đã!”

Hắn chạy tới, mở cái hòm trong tay người nọ ra, lục tung lên, rút ra một quyển tạp chí chạy đến trước mặt Chiếm

Nam Huyền:”Trong này có ảnh của cậu, Chiếm, cậu giỏi thật đấy! Tạo lập

cả một vương quốc cho hoàng hậu của cậu!”

Chiếm Nam Huyền cầm lấy, nhìn bức ảnh nhân vật trang bìa, anh mở to hai tròng mắt.

Giấy dán tường màu tím thêu kim tuyến

điểm tô những bông hoa đang nở rộ, mỗi đóa hoa tươi đẹp quý giá vô cùng, trên sàn nhà làm bằng gỗ cây hồng đào đặt một chiếc ghế quý phi từ thời Trung Đại, lớp đệm mềm trên ghế cũng là màu tím đậm, tay vịn ngà voi

nạm vàng chạm khắc tỉ mỉ một bức tranh kinh thánh.

Nghiêng người trên ghế dài là một vị tuyệt sắc mỹ nhân.

Mặt trái xoan tinh tế tôn lên đôi tai

bạch ngọc, đôi môi anh đào phấn nộn tự tiếu phi tiếu, đôi mắt phát ra

ánh sáng như ánh ngọc, trong vắt như hạt bụi nhỏ không tì vết, lại giống như màu nước mơ hồ lưu chuyển tận vũng sâu không thể quan sát, cực kì

mê diệu.

Mái tóc đen xõa ngang vài sáng bóng như

gấm, một lọn khẽ thõng xuống bên má cô, trên người mặc một bộ váy liền

dài tay làm bằng nhiều lớp sa mỏng màu tím, cổ áo vuông thêu ren họa

tiết cổ điển tinh xảo của Trung Quốc, lấp ló sau cổ áo là xương quai

xanh gợi cảm tinh tế.

Sợi tơ màu tím ôm quanh vòng ngực, trang trí cho vòng cung hoàn mĩ mềm mại, chiếc váy lụa mỏng màu tím dài đến

đầu gối, trắng mịn không tì vết, hai chiếc chân nhỏ cong cong duyên dáng dựa sát nhau, làn váy nhẹ nhàng vén lên nơi khúc chân mảnh khảnh, tùy ý tựa vào mặt ghế nhung thiên nga, cuối chân là một đôi giày satin màu

tím thêu hoa đế bằng .

Cô mệt mỏi nửa nằm trên ghế, tay phải

khẽ nắm lấy tay vịn, cả người chỉ có một món đồ trang sức, đó chiếc nhẫn bạch kim màu trắng thuần khiết trên ngón áp út của bàn tay trái đang

khẽ vuốt bụng. Trạng thái lười nhác nói không nên lời, vẻ mặt có chút

kinh ngạc khi vô ý phát hiện ra nhiếp ảnh gia, lại giống như cao quý

thản nhiên đến mức tự tin hào phóng, mà không biết có phải đã trải qua

thương giới tôi luyện mấy tháng hay không, khóe môi tựa tiếu phi tiếu

của cô lơ đãng lộ ra một vầng sáng lạnh nhạt ngưng tụ, khiến khí chất

thanh lịch quý phái của cô tăng thêm một sức quyến rũ khác.

Chiếm Nam Huyền bình tĩnh nhìn cái bụng mà bàn tay Ôn Noãn đang nhẹ nhàng phủ lên.

Nhanh chóng mở trang trong ra, khi thật

sự đã chắc chắn cô đã kết hôn và mang thai hơn bốn tháng từ trong hàng

chữ, anh bật thốt kêu lên:”Shit! Shit!” Buồn bực đập tờ báo vào đầu

mình,”Shit!”

Chiều tối, lái xe đưa Ôn Noãn từ Thiển Vũ về đường Lạc Dương.

Vừa vào cửa chị Hoan đã nói với cô Châu

Tương Linh và Trì Bích Tạp hẹn đi xem nhạc kịch. Sau khi ăn cơm chiều cô theo thói quen lên thư phòng tầng ba, định xử lý nốt số công việc còn

lại.

Khi đẩy cửa ra chợt sửng sốt, trên chiếc bàn lớn rộng lớn bày một bức tranh vẽ theo lối Trung Quốc cổ, không

biết là người hầu nào dọn dẹp phòng tò mò mở ra rồi quên cuộn lại, cô đi qua cuộn tròn bức tranh lại, tùy tay bỏ vào bình hoa mai men xanh bên

cạnh, sau đó nhíu mày, một vài bức trong bình tranh đều bị xé giấy dầu.

“Bảo bối….” Phía sau truyền đến một

tiếng thở dài trầm thấp, cô đang kinh ngạc thì bị người sau lưng kéo lại đặt trong lồng ngực, “Suỵt….


Teya Salat