
u hốt hoảng, không
biết đã xảy ra chuyện lớn gì.
Giang Văn Khê làm sao biết mình lại gây ra phiền phức
lớn như thế, lỡ chạy không thoát thì biết làm sao.
Một khoảnh đất mộ phía trước cũng có mấy tên mặc áo
đen đang đứng. Cô sợ hãi quá, vấp phải một hòn đá, ngã nhào xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Giang Hoài Thâm từ xa đã thấy một đám
người đuổi theo cô gái ngã nhào xuống, cau mày vẻ không vui.
Lạc Thiên quay lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc
đang đau khổ nhăn nhó thì kinh ngạc, bước nhanh đến gần.
“Sao em lại ở đây?”, anh đưa tay đỡ lấy cô, “Chuyện gì
thế?”.
Giang Văn Khê nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩn
người, ngẩng phắt lên, nhìn người đàn ông đeo kính đen trước mặt, mái tóc ấy,
đường nét ấy, giọng nói ấy, cho dù có hóa thành tro bụi, cô cũng biết là ai.
Nhớ đến cảnh hôm qua thấy anh và người đẹp kia khoác
tay nhau ra khỏi cửa hàng hoa, lại thêm lúc này đang bị người ta đuổi theo, cô
bỗng thấy một luồng hơi nóng xộc lên.
Lạc Thiên gỡ kính ra, hai tay đỡ cô dậy.
Nhờ anh dìu đỡ, cô miễn cưỡng đứng lên, quần jeans chỗ
hai đầu gối đã bị thủng hai lỗ, hai bàn tay cũng vì chống xuống đất mà rách da,
rướm máu.
Thấy bộ dạng thê thảm của cô, tim Lạc Thiên nhói đau,
anh mượn khăn giấy của Nghiêm Tố quỳ bên cạnh, cẩn thận lau sạch bụi và máu
trong lòng bàn tay cô.
Tay được Lạc Thiên nắm chặt, cô nhìn anh, nước mắt như
những hạt trân châu bị đứt dây, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay
của hai người.
“Đừng khóc nữa”, anh dịu dàng an ủi.
Giang Hoài Thâm liếc nhìn cô gái nấp trong lòng Lạc
Thiên khóc mãi ấy, sau đó lại nhìn đám người đang hùng hục chạy đến, nói: “Lão
Cửu, sao hung tợn thế?”.
Người đàn ông đội khăn tang được gọi là Lão Cửu vừa
nhìn thấy Giang Hoài Thâm thì tỏ ra khách sáo: “Thì ra là Chủ tịch Giang”.
“Chuyện gì khiến anh giận dữ thế này?”, Giang Hoài
Thâm lại hỏi.
Lão Cửu hai tay chống nạnh, lườm Giang Văn Khê, giận
dữ: “Anh hỏi con bé kia kìa! Bà mẹ nó, hôm nay là ngày hạ huyệt của mẹ tôi mà
cô ta dám cười cợt!”.
Giang Hoài Thâm quay sang nhìn Giang Văn Khê đang rụt
người lại phía sau, rồi nói: “Đến đây đều là thăm những người đã khuất, không
vô lễ thế đâu, Lão Cửu anh có nhìn nhầm không?”.
Lão Cửu chỉ một người đứng cạnh, hỏi: “Có phải cô ta
cười không?”.
Người đó đáp: “Đúng thế, em nghe rõ mà”.
Giang Hoài Thâm cười: “Có lúc tiếng khóc và tiếng cười
rất dễ nhầm lẫn, nghe nhầm cũng có khả năng”.
“Chuyện này…” Người kia bỗng không thể chắc chắn, nghĩ
ngợi rồi cao giọng: “Nếu cô ta không cười thì sao lại chột dạ? Còn đánh một
người anh em của chúng tôi nữa, cái này tôi không nhìn nhầm được, ai cũng thấy
cả”.
Phía sau rộ lên những tiếng phụ họa.
Lạc Thiên nghe Giang Văn Khê lại ra tay đánh người thì
cau mày, khẽ nói: “Cửu ca, có thể là bạn gái tôi hoảng sợ trước khí thế của mọi
người, thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi”.
Giang Văn Khê luôn cúi đầu sụt sịt, khi nghe Lạc Thiên
nói cô là “bạn gái” anh, cả người cứng lại, gần như không thể thở nổi, tim như
sắp ngừng đập.
Lạc Thiên cảm nhận được phản ứng của cô, bất giác ôm
cô chặt hơn.
Cảm giác chua xót khó tả lại dâng lên, nơi lồng ngực
co thắt lại rất khó chịu.
Rõ ràng là cô đã cười, rõ ràng cô đã đánh người, hiện
giờ cô chỉ có thể làm một con rùa rụt cổ, giả vờ không lên tiếng, nhìn xem, cô
thật đáng ghét nhường nào, mỗi lần phạm lỗi đều chỉ biết giả bộ đáng thương
trốn tránh.
Cô không nghe điện thoại của anh, tắt máy di động chỉ
vì muốn tránh né tình cảm như gần như xa, như bóng trăng dưới đáy nước. Cô
không muốn tiếp tục trò chơi mèo đuổi chuột này nữa, tâm trạng là một con chuột
bạch, suốt ngày bị đùa bỡn khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Cô không phải là con hề, càng không phải là một con
khỉ!
Cuối cùng khi cô muốn trốn tránh, muốn quay lại cuộc
sống trước kia thì anh lại thừa nhận mối quan hệ này.
Quen nhau bao lâu rồi, đây là lần đầu anh thừa nhận cô
là bạn gái mình, hơn nữa lại còn ở nơi này, trước bao nhiêu người, là vì anh
nhìn thấu sự ngụy trang của cô, đồng thời tìm một lý do hợp lý để giúp cô thoát
khỏi tình cảnh này, giúp cô che giấu chăng.
Nước mắt lại lặng lẽ rơi, tay đau, đầu gối đau, tất cả
cũng chẳng đau đớn bằng nội tâm, cô không biết tại sao nước mắt cứ chảy mãi,
gần như ngoài khóc ra, cô không làm được gì.
Giang Hoài Thâm bước đến cạnh Lão Cửu, vỗ vỗ vai rồi
khoác vai ông ta và nói: “Lão Cửu, đừng nói cô bé này nhát gan, cho dù là một
người đàn ông bình thường thấy một đám các anh mà sợ hãi cũng không có gì lạ,
ra tay đánh một cái để trốn thoát là chuyện bình thường. Hiểu lầm, nhất định là
một sự hiểu lầm thôi”.
Lão Cửu hừ một tiếng, cũng cảm thấy chuyện hôm nay
không chừng là hiểu lầm, chắc là mấy thằng nhóc thuộc hạ không có gì làm nên
gây chuyện. Cô bé kia từ nãy đến giờ vẫn khóc, nước mắt cứ rơi mãi, có lẽ là bị
họ dọa cho chết khiếp thật. Đã nói với bọn nó là phải khiêm nhường, khiêm
nhường, bây giờ họ đang là người bình thường, không phải xã hội đen.
Ông ta quát lên bực bội với đám thuộc hạ: “Bà mẹ nó,
toàn những đứa già hết rồi