
hả? Mắt và tai không điều khiển được à?”.
Giang Hoài Thâm lại nói: “Được rồi, chuyện của mẹ anh
là quan trọng hơn cả, không thể chậm trễ. Đi, hôm nay tôi có thể thắp nén hương
cho bà rồi”.
Quay sang, Lão Cửu cười nói với Giang Hoài Thâm: “Hiểu
lầm, hiểu lầm, đi đi đi”.
[1'> Gậy khóc thương: Thời xưa khi
phát tang trưởng bối, “người con có hiếu” bắt buộc phải cầm “hiếu trượng” để
diễn tả nỗi đau buồn. Nếu một trong hai vợ chồng trưởng bối qua đời thì đứa con
cầm một gậy, nếu cả hai đều qua đời thì đứa con sẽ cầm hai gậy.
Có lúc, thói quen là chuyện rất đáng sợ.
Một câu “không cần” lại cắt ngang khả năng nói chuyện
của Giang Văn Khê.
Có lẽ phụ nữ rất mau quên, vết thương liền sẹo rồi sẽ
quên đau. Vốn muốn thoát khỏi cảnh nguy hiểm này, ngược lại càng vùng vẫy càng
lún sâu mà lại không hề biết.
Nghĩ một lúc, cô quyết định hỏi anh có muốn ở lại ăn
tối không, hình như giữa cô và anh ngoài ăn ra chỉ có ăn mà thôi.
Nhưng, người xưa đã xem lương thực như trời, ăn, chẳng
có gì là không tốt.
Ngước lên, cô kinh ngạc há miệng. Có phải cô hoa mắt
không? Nhìn khóe môi anh đang nở nụ cười trong hai giây, anh tự dưng lại cười
trộm một mình.
Nhất định là hoa mắt.
Cô ra sức chớp mắt rồi lại mở to, đường cong tuyệt đẹp
ấy vẫn còn.
Không hề phòng bị, anh chồm đến sát cô, hơi thở nóng
bỏng phả bên tai cô: “Phụ nữ nếu thường xuyên nhìn môi đàn ông, mục đích chỉ có
một, đó là muốn hôn”.
Bình thường trong công ty tỏ ra lạnh lùng, đạo mạo, mà
bây giờ ở nơi riêng tư lại cợt nhả với cô.
Muốn… muốn… muốn cái đầu anh!
Cô đỏ mặt, định đứng lên thì bàn tay to lớn của anh đã
ôm chặt eo cô một cách vô sỉ.
Ban đầu anh chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu mặt nước
lên vành tai cô, gò má, khẽ chạm lên đôi môi, nhưng anh lại không kiềm chế nổi
mà nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đang run của cô, đùa giỡn như khiêu khích, dần
dần không thể kiểm soát mà nụ hôn càng sâu thêm.
Đôi môi cô thật sự rất mềm mại, rất ấm áp, rất dễ
chịu.
Tử Kiều từng nói với anh, người yêu, kỳ thực là cơm
trắng hoặc bánh bao mà cả đời anh cũng không thể rời xa, mùi vị tuy nhạt nhưng
dinh dưỡng nó cung cấp lại là sự chống đỡ cho cả cuộc đời anh.
Có lẽ hiện giờ, cô không thể được gọi là người yêu của
anh, nhưng lại cảm thấy “cơm trắng” là hình dung hay nhất về cô.
“Cơm trắng…”
Cơm trắng?
Khi nụ hôn dài và sâu kết thúc, Giang Văn Khê bỗng
nhiên lại có thêm một biệt danh “Cơm trắng”. Cô luôn nghĩ kiểu đặt biệt danh
lung tung cho người khác vốn dĩ không giống chuyện anh có thể làm.
Vào phòng, cô soi gương xoa xoa đôi môi hơi sưng, bất
giác nhớ lại phút giây đứng dậy khỏi người anh, dáng vẻ anh ngước lên nhìn cô,
gương mặt tao nhã nhưng vô cùng quyến rũ, trong đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh
sáng dịu dàng và chăm chú mà cô chưa từng thấy.
Bỗng, cô che gương lại, hơi nóng trên má không ngừng
tăng lên.
Cô thầm rủa trong lòng, Giang Văn Khê, mày là đồ kém
cỏi, vốn định nói muốn quay về như trước kia, bây giờ trước sắc đẹp, mày lại bị
hai nụ hôn làm cho không phân biệt nổi đông tây nam bắc mà mê mẩn thế này, ngay
cả bản thân về phòng định làm gì cũng quên mất.
Cô vội vàng thay quần rồi quay lại phòng khách.
“Hôm nay em đi tảo mộ à?”, anh dựa vào sofa, nhìn cô
đã thay quần xong và bước ra.
“Vâng”, cô khẽ gật đầu. Đến nghĩa trang không phải tảo
mộ thì chẳng lẽ lại đi ngắm cảnh, sao anh từ khi nào lại trở nên ngốc nghếch
thế?
Cô nhớ lại lúc ở Hiếu Ân Viên, anh và chủ tịch Giang,
cả chị Nghiêm cũng cùng đi thăm một người. Chị Nghiêm khóc đến nỗi khan giọng,
chỉ ngạc nhiên liếc sơ, cô để ý đến trên tấm bia khắc “Mộ của chị Nghiêm Quy
Vân, em gái Nghiêm Tố lập mộ”.
Cô có vẻ tò mò, hỏi: “Hôm nay anh và Chủ tịch Giang đi
tảo mộ với chị Nghiêm sao?”. Cô rất thắc mắc, chị Nghiêm và Chủ tịch Giang, còn
cả anh nữa, rốt cuộc là quan hệ gì, trong ngày quan trọng này mà đi tảo mộ với
nhau, lúc này chẳng phải chỉ nên thăm mộ người thân hay sao?
“… Ừ”, anh cúi xuống, đáp gọn.
Cô thấy vẻ mặt anh hình như không muốn nhắc đến chuyện
này, cô cũng biết ý không hỏi nữa, rồi lo sắp xếp lại bàn uống nước lộn xộn.
Anh nhìn con bướm xinh đẹp gấp bằng giấy trên bàn,
không biết gấp bằng giấy gì mà lại phát ra ánh sáng xanh da trời, ở những góc
độ khác nhau thì màu xanh lúc nhạt lúc đậm, trên đôi cánh dùng bút dạ vẽ hai
đường gân, giống như hai xâu chuỗi ngọc được khảm lên, vô cùng đẹp đẽ.
Tò mò, anh hỏi: “Đây là gì vậy?”.
“Ồ, là bướm giấy đốt cho bố mẹ em.” Cô đón lấy, đùa
nghịch trong tay, cười khan mấy tiếng, “Loại bướm này tên là bướm Nữ Thần Ánh
Sáng, có ở Brazil, Peru… số lượng rất hiếm, vô cùng quý giá, được mệnh danh là
loài bướm đẹp nhất thế giới, vì không chỉ đẹp, đôi cánh mở rộng giống cánh khổng
tước, mà cánh bướm còn phát ra ánh sáng lấp lánh, giống thế này, lúc xanh đậm,
lúc lại xanh nhạt, lúc lại xanh dương. Anh thấy đẹp không?”.
“Thú vị.”
“Tiếc rằng con này gấp hỏng rồi, lâu quá không gấp nên
hơi lóng ngóng, kỹ thuật không được như xưa nữa.” Cô thở dài, bỗng nhớ ra gì đó
rồi kêu lên: “Anh đợi chút, e