
vắng gì đó.
Thậm chí cô không dám hỏi Lạc Thiên ăn Tết năm nay thế
nào, còn anh cũng chưa từng mở miệng nhắc đến chuyện này.
Vì không cần đi làm, anh cũng không còn đến nhà cô ăn
sáng, thậm chí ngay cả chuyện ba bữa cơm còn nợ cũng không nhắc, chỉ thỉnh
thoảng gọi điện, hỏi cô đang làm gì, về sau hai người nói chuyện điện thoại thì
“vô thanh thắng hữu thanh”, nếu không vì nghe thấy hơi thở của đối phương thì
cũng sẽ hoài nghi điện thoại liệu có còn đang kết nối hay không.
Đã nói tình yêu sẽ khiến người phụ nữ thấp tha thấp
thỏm.
Nhưng thế này có thể được xem là tình yêu không?
Cô lắc lắc đầu, thở dài, bất giác tự giễu, cô đang
buồn bã nỗi gì, một mình ăn Tết bao năm rồi, cứ thực tế là hơn, chi bằng mua
nhiều đồ ăn một chút, về nhà làm một con heo trải qua một năm mập ú.
Nghĩ thông rồi, lòng cũng thư thái hơn, cô lại nhét
thêm vào xe đẩy rất nhiều thứ không cần đến.
Xách hai túi to, nặng trĩu, cô chầm chậm nhích đến bến
xe.
Đột nhiên cô khựng lại, mắt chằm chằm nhìn hai người
vừa bước ra từ tiệm hoa đối diện.
Không chắc chắn lắm, cô chớp chớp mắt, ngoài anh ra
thì cô không còn quen ai có mái tóc bạch kim nổi bật như thế. Lúc này, anh đang
ôm một bó hoa bách hợp trắng rất to, môi mỉm cười, trò chuyện với người phụ nữ
xinh đẹp bên cạnh. Người phụ nữ xinh đẹp ấy đang khoác cánh tay anh, cảnh ấy
chính là một đôi tình nhân đang thân mật với nhau.
Người phụ nữ ấy, cô nhận ra, chính là người đã có
chồng mà cô từng gặp rất nhiều lần ở K.O – Tăng Tử Kiều.
Cô nhìn thấy anh đặt bó hoa vào ghế sau, rồi mở cửa
ghế phụ cho người phụ nữ ấy, sau khi người ta lên xe, anh mới ngồi vào xe. Chỉ
trong tích tắc, chiếc xe lao vút đi.
Hai tay xách túi nắm chặt lại, hai túi đồ vốn đã rất
nặng trong tích tắc càng nặng hơn, nếu cô không gắng sức thì hai túi đồ này đã
không xách về nhà nổi.
Mở to đôi mắt hoang mang, cô nhìn con phố tấp nập, qua
ánh sáng khúc xạ của mặt trời, trong vô thức, đầu cô lại dần hiện lên gương mặt
Lạc Thiên.
Ánh nắng chói mắt, hơi lay động, hết vòng này đến vòng
khác, ánh sáng được chắp ghép lại giống như anh đang mỉm cười đứng trước mặt,
mờ nhòa vô định đến thế…
Dần dần, mọi thứ trước mặt đều mờ hẳn đi…
Về đến nhà, Giang Văn Khê nấu rất nhiều món, ăn cho
đến khi no tới nỗi không đi được, cô mới nằm lên giường, trùm chăn, quyết định
ngủ một giấc quên trời đất.
Tiếng chuông di động bỗng vang lên, cô mò lấy nó, khi
nhìn thấy cái tên trên màn hình, lửa giận trong lòng bỗng bốc lên. Cô giận dữ
nhét điện thoại xuống dưới gối, áp tai lên gối, tiếng chuông tuy nhỏ nhưng vẫn
nghe thấy.
Một lúc sau tiếng chuông ngừng lại, cô lấy điện thoại
ra, nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ trên màn hình, như quả bóng xì hơi nhanh chóng,
lẩm bẩm: “Biết ngay anh không kiên nhẫn mà…”.
Cô bấm tắt máy, lại nhét điện thoại vào dưới gối rồi
kéo chăn lên.
Sáng sớm hôm sau, Giang Văn Khê thức dậy ăn sáng xong,
cô gấp hai con bướm giấy, tô lên đó những màu sắc xinh đẹp, dọn dẹp mọi thứ rồi
bắt xe đến nghĩa trang ngoại ô.
Bây giờ không giống trước kia, nghĩa trang vốn trang
nghiêm cô quạnh cũng chú trọng đến cả cách bố trí theo kiểu công viên. Núi xanh
bao quanh, nước biếc lượn vòng, kiến trúc trong đó dựa vào núi, đình đài lầu
gác, cầu nhỏ uốn quanh, cảnh sắc đẹp đến nao lòng.
Một năm bốn mùa, dù lúc nào đến đây, cô cũng có một ảo
giác, đây đã trở thành một nơi khác để cô giải phóng tâm trạng.
Đến khu chôn cất Thảo Bình, cô chậm rãi ngồi xuống
thảm cỏ trước bia mộ bố mẹ, đốt cháy hai con bươm bướm giấy xinh đẹp trước phần
mộ của họ.
Đó chỉ là hàng mã, mỗi lần đến thăm mộ, cô đều gấp hai
con bướm đốt cho họ, có bươm bướm và cỏ xanh bầu bạn, chắc họ ở dưới đó cũng
không quá cô đơn.
Thăm mộ bố mẹ xong, cô lại quay sang khu Anh Liệt, ở
đó có người cậu mà cô sùng bái nhất.
Cô không có gì đặc biệt để cho cậu, lần nào cũng chỉ
một bó cúc trắng, sau đó ngồi trước mộ cậu, một mình lảm nhảm rất lâu.
Bao lâu nay, cô tự cho là mình rất kiên cường. Vì cha
mẹ và cậu qua đời đã lâu, cô đến nghĩa trang bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa từng
khóc, nhưng hôm nay cô lại không kìm được rơi nước mắt.
“Cậu ơi, con ở một mình… thật sự… rất buồn…”
Một mình ngồi trước mộ lặng lẽ rơi những giọt nước mắt
hiếm hoi. Trên bia mộ, di ảnh cậu mặc đồng phục và đội mũ cảnh sát, vẫn mỉm
cười với cô như trước đây.
Lau khô nước mắt, cô cố bình tĩnh lại, mỉm cười cúi
mình trước cậu rồi rời đi.
Cô vốn định ra khỏi nghĩa trang, nhưng lúc rời khỏi
khu chôn cất cậu và đi qua khu Hiếu Ân, đã xuất hiện một cảnh tượng dở khóc dở
cười.
“Hiếu Ân Viên” là một khu nghĩa trang độc lập, một
ngôi mộ cũng chiếm cả một vùng đất rộng lớn, đó cũng là khu chôn cất của những
người cực kỳ giàu có.
Lúc về phải đi ngang chỗ đó thì bị một đại gia đình
chặn lại.
[1'> Thành ngữ này dựa trên một điển
cố, tương truyền Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa
Lưu Bị đến rồi bắt giữ đòi lại Kinh Khâu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát
khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi đánh lại mắc mưu Gia Cát Lượng mà hao