
vợ chồng ấy chuyển đi khỏi thành phố S, anh mới
không gặp cô ấy nữa. về sau anh đến N, rất nhiều năm sau đó mới bất ngờ gặp lại
cô ấy..
Đang lúc Lạc Thiên muốn nói nữa thì một hồi chuông
điện thoại reo vang.
Lạc Thiên nhìn Giang Văn Khê đang chăm chú lắng nghe,
cô lắc đầu: “Không phải điện thoại của em”.
Tiếng chuông điện thoại vẫn réo rắt, Lạc Thiên thắng
gấp xe lại.
Hai người cùng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, một
chiếc di động trên ghế sau đang nhấp nháy sáng.
Lạc Thiên xuống xe cầm lấy điện thoại, nghe máy, thậm
chí chưa lên tiếng mà đã nhăn mày, chỉ nghe anh gầm lên giận dữ: “Tôi đang định
tìm anh đây. Bây giờ anh ở đâu?”.
Một lúc sau anh giận dữ cúp máy, đồng thời vẫy tay
ngoắc một chiếc taxi, sau đó mở cửa ghế phụ, nói với Giang Văn Khê vẻ mặt sửng
sốt: “Xin lỗi, anh còn có việc phải xử lý, không thể đưa em về được”.
Nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt Giang Văn Khê, cô
cởi dây an toàn, xuống xe, nói khẽ: “Không sao, em tự về được”.
Lạc Thiên kéo mạnh cô lại trước khỉ cô chui vào xe,
xót xa hôn lên môi cô một cái: “Xin lỗi, tối nay thực sự quá tệ hại, hôm khác
sẽ kể em nghe chuyện của Tử Kiều”.
Giang Văn Khê không ngờ anh lại hôn cô trước mặt tài
xế taxi, hai má ửng hồng, gật đầu rồi chui vào xe với một trái tim đang đập
cuồng loạn.
Chiếc xe lăn bánh, cô quay lại, thấy anh ngồi thật
nhanh vào xe, rất gấp, chiếc xe lao đi như gió cuốn, nhanh chóng mất hút khỏi
tầm mắt cô.
Về đến nhà, cô nhìn chằm chằm túi quà một lúc lâu,
cuối cùng vẫn mở ra, một vòng tay tinh xảo hiện ra. Đính trên đó là một con
bướm bằng pha lê xanh sáng lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu, cô như trông thấy
bướm Nữ Thần Ánh Sáng mà bố mẹ cô mong đợi nhất.
Cô run run, đeo vòng, vào tay, không giấu nổi tâm tạng
xúc động, chỉ sợ bất cẩn thì con bướm sẽ bay đi mất, cô ngắm thật lâu dưới ánh
đèn rồi mới cất đi.
Hôm sau Giang Văn Khê dậy sớm, đợi rất lâu cũng không
thấy Lạc Thiên đến ăn sáng. Gọi điện cho anh thì tắt máy, đồng hồ trên tường đã
chỉ tám giờ, nếu không đi thì cô sẽ muộn mất.
Trái tim như rơi xuống vực thẳm, khi đồng hồ chỉ tám
giờ mười lăm phút, cuối cùng cô cũng từ bỏ đợi chờ.
Đến công tỵ đã chín giờ, cô lại muộn mất nửa tiếng.
Nếu là trước đây cô sẽ lo lắng chuyện mất tiền thưởng chuyên cần, nhưng hiện
giờ cả trái tìm cô chi trông ngóng người lẽ ra đang ở sau cánh cửa đối diện
kia.
Đên giờ ăn cơm trưa, vẫn không thây bóng dáng anh đâu.
Cái gọi là “nuốt không trồi” có lẽ là tình trạng hiện
giờ của cô, cô vội vàng ăn xong bữa rồi quay về văn phòng.
Lúc này phòng Hành chính mang lên một bức thư, bên
trên đề “Kính gửi Lạc Thiên”, địa chỉ gửi là văn phòng luật sư XX thành phố s,
người gửi tên Phương Tử Hạ.
Phương Tử Hạ? Tên này thật quen thuộc.
Cô nhớ ra rồi, duyên phận kỳ diệu của cô và Lạc Thiên
có lẽ là nhờ phúc của Phương tiên sinh và bà xã của anh ta. Thậm chí cô còn nhớ
lời mời khách sáo trước khi ra về của vị Phương tiên sinh này nữa.
Cầm bức thư trong tay, cô rất tò mò, bên trong hình
như là một thứ gì đó cứng cáp như thiệp, chắc không phải là dạng thiệp mời gì
đó thật chứ.
Cô mỉm môi, tự giễu minh lại tưởng những lời khách sáo
của người Tăng Tử Kiều là thật.
Nhún vai, cô mang bức thư vào bên trong, đứng trước
bàn làm việc của Lạc Thiên rồi lại ngẳn ngơ.
Rốt cuộc anh đi đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất
hiện? Cô nhớ tối qua khi anh nghe điện thoại, vẻ mặt rất phẫn nộ, điện thoại
chắc là Tăng Tử Kiều bỏ quên, người ở đầu dây bên kia có quan hệ gì với Tăng Tử
Kiều?
Thở dài, cô ra khỏi văn phòng của anh.
Trong đầu cô cứ luẳn quẳn những câu hỏi đó, ngay cả
khi Nghiêm Tố đứng trước mặt cô, cô cũng không nhận ra.
Nghiêm Tố thấy cô như người mất hồn thì nhướn môi, gõ
gõ bàn cô: “Chuẩn bị họp rồi, mọi thứ xong hết chưa?”.
“A?” cô giật mình, thấy ánh mắt đang cười của Nghiêm
Tố, thấy xấu hổ, vội nói: “Ồ, xong rồi ạ”. Cô đưa tài liệu đã chuẳn bị xong cho
Nghiêm Tố, chải phần tóc xõa xuống hai bên má để che giấu tâm trạng, “Chị giúp
em mang bút điện đến phòng họp nhé, em đi vệ sinh một lát rồi sẽ đến ngay”. Nói
xong không đợi Nghiêm Tố cười minh, cô đã rời khỏi văn phòng như chạy trốn.
Trong nhà vệ sinh, Giang Văn Khê nhìn gương chải lại
tóc rồi chỉnh lại quần áo, đến khi có hai đồng nghiệp nữ bước vào, cô mới mỉm
cười gật đầu, định ra ngoài.
Tuy Lạc Thiên từng bế cô vào công ty khiến các đồng
nghiệp bàn tán xì xào, về sau không biết ai lại đồn Tổng giám đốc Lạc sở dĩ làm
thế là vì “báo đáp ân nhân”, cảm ơn cô đã kịp thời đưa anh vào bệnh viện. Huống
hồ một khi đã vào công ty, cô cũng rất tự giác xem mình là cấp dưới của anh chứ
không phải là bạn gái, trước mặt mọi người, cung kính gọi anh là “Tổng giám đốc
Lạc”, lại thêm cung cách làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ liếc mắt đưa tình,
nũng nịu hoặc có động tác thân mật nào đó với anh ở nơi công cộng, cho dù ở
riêng với anh trong văn phòng cũng chưa bao giờ. Vì thế mà đồng nghiệp cũng xem
cô là trợ lý Giang, chỉ thế mà thôi, thậm chí còn có những đồng nghiệp hay
chuyện kéo cô ra một góc thăm d