
bầu không được ổn định, thôi, mặc kệ
cậu ta.” An Hinh nhún vai.
Hạ Sơ ôm bụng tức cả một ngày, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không biết phải giải
quyết chuyện khó nói này thế nào, không biết bàn bạc cùng ai.
Mãi mới hết giờ làm việc, một mình cô ăn cơm ở ngoài, lang thang trong siêu thị
đến giờ đóng cửa mới sách một đống đồ cái thì dùng được, cái thì không dùng
được về nhà. Bước vào thang máy, cô đấu tranh, băn khoăn một hồi lâu ấn số bảy
hay số tám, cuối cùng nghiến răng ấn số bảy, vì cô thực sự không biết phải ăn
nói với Đào Đào thế nào.
Ngồi trên sofa trong phòng khách là kẻ cô không muốn gặp
nhất, điều đáng hận hơn là khi nhìn thấy cô bước vào, kẻ đó lại cười rất tươi,
hồ hởi: “Em về rồi à?”
Vân Hạ Sơ coi anh ta như người tàng hình, thay dép rồi đi vào phòng mình.
Người tàng hình đứng sau lưng, vui vẻ thông báo: “Ngày mai em không phải đi làm
nữa.”
“Anh nói gì vậy?” Vân Hạ Sơ khựng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy người tàng
hình đang ngoác miệng cười, mắt híp lại: “Hê hê, vừa nãy anh đã xin An Hinh
nghỉ hộ em rồi, anh nói với cô ấy rằng, em đi làm về chẳng may trượt chân ngã,
kết quả rất không may là bị sảy thai, vừa từ bệnh viện về tâm trạng chưa ổn
định lắm, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi vài ngày.”
“Anh, anh thần kinh à? Tại sao anh lại lừa An Hinh?” Hạ Sơ tức điên người.
“Lẽ nào em còn lý do gì chính đáng hơn để giải thích với mọi người tại sao
không còn con nữa ư? Hê hê.” Cảnh Thần nằm sấp xuống lưng sofa, tay chống cằm,
cười rất ranh mãnh.
Mặc dù trong lòng rất điên, nhưng Hạ Sơ không thể phản bác được gì, cô hầm hầm
giơ ngay khung ảnh của Cảnh Thần trên giá gỗ ném vào anh ta. Cảnh Thần nhanh
tay đón lấy, huýt một tiếng sáo rất to rồi bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: “À,
An Hinh nói ngày mai đến thăm em, còn việc nữa là anh đã gọi điện thoại cho bác
gái rồi, bà rất lo cho em, nói ngày mai sẽ đến chăm em mấy ngày. Bà còn bảo sau
khi sảy thai phải đặc biệt chú ý, nếu không sau này để lại di chứng chứ chẳng
chơi.”
“Xin hỏi, anh còn nói với ai nữa?” Hạ Sơ cố gắng kìm chế cơn giận, hạ giọng hỏi
nhỏ, để đề phòng mình tức quá mà hại đến thân.
“Hề hề, cả Giang Đào Đào nữa, nửa tiếng đồng hồ trước, anh đoán là em chuẩn bị
về nên đã gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy còn đang ở quán bar, chắc là chuẩn bị
về đến nơi rồi đấy. Chính vì thế, anh nghĩ hiện giờ em nên quay về phòng và nằm
yên trên giường, nếu không anh sợ em sẽ không giải thích rõ ràng mọi chuyện
được.”
“Cảnh Thần, anh hãy nhớ rằng tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Vân Hạ Sơ chỉ vào
Cảnh Thần, nghiến răng cảnh cáo rồi quay ngay về phòng, thay quần áo ngủ, rửa
chân tay với tốc độ nhanh nhất rồi lên giường nằm yên. Sau đó cô nhắm mắt lại
hít thở thật sâu, tự nhủ với mình rằng, Vân Hạ Sơ, bình tĩnh! Phải thật bình
tĩnh! Cuộc đời còn dài, còn rất nhiều thời gian và cơ hội để tính sổ vụ này.
Cảnh Thần bước vào, liếc khắp một lượt rồi cau mày lại như đang suy nghĩ: “Hạ
Sơ, nét mặt của em không ổn cho lắm, nó quá bình thản, rồi lại có phần chán
ghét. Em thử nghĩ mà xem, đối với một cô gái lớn tuổi thì việc sảy thai chắc
phải là cú sốc lớn, em cố gắng tưởng tượng đi, phải thật buồn mới đúng.”
“Cút đi, cút ngay đi!”
Vân Hạ Sơ kìm chế cơn giận, vớ ngay chiếc chăn trùm kín đầu, coi như không nhìn
thấy gì mới được yên thân.
Mười phút sau, Đào Đào vội vàng bước vào, nhìn thấy Vân Hạ Sơ trùm chăn kín
đầu, cô ngồi xuống cạnh giường, gọi nhỏ: “Hạ Sơ, tớ đến rồi, cậu vẫn ổn chứ?”
Hạ Sơ còn đang ấm ức trong chăn, thấy vậy liền khịt khịt mũi, cố gắng, thật cố
gắng cho mặt mày ủ dột, rồi mới từ từ kéo chăn ra, lắc đầu: “Tớ không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Tớ cũng sợ quá, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ
ngơi vài ngày.” Đào Đào vỗ vai bạn, mắt đỏ hoe, cô không biết phải an ủi Hạ Sơ
thế nào.
“Cậu về nghỉ sớm đi. Ngày mai bác gái tớ đến chăm tớ rồi, cậu đừng lo gì nữa.”
Hạ Sơ vừa đuổi khéo Đào Đào về nhà, vừa rủa thầm chỉ mong cho Cảnh Thần chết
ngay lập tức.
“Thế cậu ngủ sớm đi nhé, ngày mai tớ lại xuống thăm cậu.” Đào Đào đứng dậy đắp
lại chăn cho Hạ Sơ, sau đó kéo Cảnh Thần ra phòng khách, dặn dò hồi lâu mới yên
tâm lên tầng.
Tiễn Đào Đào về rồi, lúc quay vào Cảnh Thần còn thẽ thọt nói: “Ngày mai em cứ
ngủ thoải mái nhé, anh đi đón bác gái, tiện thể ra ngoại ô mua cho em hai con
gà ta. Đào Đào nói em bị như vậy phải tẩm bổ nhiều vào, à, em nhớ uống nhiều
nước đường đỏ vào. Ngày mai anh sẽ đi mua cho em.”
“Anh bị bệnh hoang tưởng à?” Vân Hạ Sơ hậm hực mỉa mai.
Cảnh Thần không thèm quan tâm, vui vẻ hôn gió một cái, quan tâm tắt đèn cho Hạ
Sơ: “Chúc em yêu ngủ ngon.”
Trong bóng tối, Vân Hạ Sơ nhắm mắt lại, cầu nguyện sáng mai tỉnh dậy sẽ phát
hiện ra rằng, mình chỉ nằm mơ một giấc mơ hoang đường mà thôi.
Sáng ra tỉnh giấc, phát hiện thấy đã gần mười giờ. Không biết đồng hồ báo thức
đã bị tắt chuông từ lúc nào. Ngoài phòng khách có tiếng bác gái, hình như đang
an ủi Cảnh Thần. Hạ Sơ nằm trên giường, chán nản khi biết rằng đây thực sự
không phải là một giấc mơ hoang đường!
Nhìn thấy cô mặc váy ngắn tay đi