
ân Hạ Sơ, cô thực sự chưa muốn lấy chồng, mà chẳng qua chỉ muốn lấy cho
xong để mỗi khi về đến nhà không bị bà mợ nói bóng nói gió.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ Triệu Chí Hàm vẫn không đả động gì đến chuyện cưới
xin. Đào Đào nói: “Hạ Sơ, nếu cậu giục Triệu Chí Hàm cưới cậu thì tớ sẽ cắt đứt
quan hệ với cậu đấy.”
Vì vậy, Vân Hạ Sơ đành phải từ bỏ ý định đó.
Cô tưởng rằng Triệu Chí Hàm là mẫu đàn ông cô có thể lấy làm chồng: dung mạo
bình thường, thu nhập trung bình, tài năng khiêm tốn.
Đào Đào cho rằng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của Hạ Sơ sẽ khiến cô phải đối mặt
với một tình yêu nhạt nhẽo và cuộc hôn nhân vô vị.
Hạ Sơ nói: "Đây chính là cái mà tớ mong đợi."
Một giờ đêm, Vân Sơ Hạ tắt máy tính, cô đánh răng rồi đi ngủ.
Đào Đào vừa tắm xong và ra khỏi nhà tắm, tóc cô nàng còn đang bết, mùi thơm của
sữa tắm rất dễ chịu, mặt trước của chiếc váy ngủ có thêu hình chú mèo Hello
Kitty rất dễ thương. Vân Hạ Sơ thầm ghen tị với sự dễ thương của Đào Đào.
Đào Đào xinh xắn, dễ thương từ nhỏ. Đến tuổi dậy thì, cô càng phổng phao, rạng
ngời và quyến rũ. Khi Hạ Sơ và Đào Đào mười hai tuổi, hai đứa ngồi trên ghế đá
ở đầu ngõ, cái nắng đầu hạ chưa thật gay gắt. Hạ Sơ mặc chiếc áo sơ mi nền
trắng thêu hoa nhỏ li ti và chiếc quần bò xanh, chân đi đôi giày lười kiểu công
chúa màu xanh nước biển, trông thật dễ thương. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc
kẹo hoa quả, đưa cho Đào Đào đang ngồi bên cạnh. Đào Đào đút chiếc kẹo vào
miệng, vị ngọt của quả đào ngấm vào lưỡi thật dễ chịu. Đào Đào giơ giấy kẹo
bằng túi bóng lên trước ánh nắng, nheo mắt lại, hỏi: “Hạ Sơ, cậu sinh vào đầu
mùa hạ à?”
Vân Hạ Sơ lắc đầu: “Không, tớ sinh vào mùa đông. Ông ngoại tớ bảo ngày hôm đó
rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết bay lất phất, ông bảo định đặt tên con
bé trắng như tuyết này là Vân Tuyết Sơ.”
“Thế à! Vậy tại sao sau này mọi người lại gọi cậu là Hạ Sơ?” Đào Đào thắc mắc.
“Nghe nói là do mẹ tớ cứ đòi đặt tên ấy cho bằng được. Vì ba mẹ tớ quen nhau
vào đầu mùa hạ. Mẹ tớ thích nhất là hai câu thơ: “Mưa tạnh nắng mới lên, bông
liễu vờn trong gió. Phòng làm việc của ông nội tớ còn treo bức tranh bằng chữ
do mẹ tớ viết.”
“Chuyện tình của ba mẹ cậu lãng mạn thật.” Đào Đào thốt lên, cô cảm thấy vị
ngọt của chiếc kẹo hoa quả len vào tận cuống lưỡi.
Hạ Sơ im lặng. Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ và sống cùng ông ngoại, mọi chuyện về ba
mẹ, đều là do ông ngoại kể cho cô nghe. Trong ký ức của cô, hình ảnh về người
cha, người mẹ thật ấm áp nhưng mơ hồ.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Sơ dọn dẹp nhà cửa. Lúc ấy Đào Đào đang ngồi trong phòng
ăn, dáng vẻ nhàn nhã. Bộ váy công sở màu lông chuột, mái tóc buộc cao đằng sau
tôn thêm dáng vẻ xinh xắn, cuốn hút. Hạ Sơ rất ngưỡng mộ dung nhan của Đào Đào,
mỗi ngày Đào Đào lại xuất hiện với một sự quyến rũ mới.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào mỉm cười và đẩy cốc sữa đậu nành cùng với bánh quẩy về
phía cô: “Vừa nãy tớ xuống dưới mua đồ ăn sáng thì gặp bà Vương. Bà ấy nói nhỏ
với tớ rằng, gần đây khu nhà của bọn mình mới có một anh chàng lái xe Toyota
chuyển đến, nhìn rất đẹp trai, nhưng lối sống có vẻ không ổn lắm. Thế nên cô
nàng trang điểm diêm dúa mò đến đêm nọ chín mươi phần trăm là đến tìm anh ta,
bà bảo bọn mình phải cẩn thận đấy.”
Đào Đào không kìm được bèn bật cười “ha ha.”
Vân Hạ Sơ bưng cốc sữa đậu nành lên, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu của công ty Ân Y, giờ đây Hạ Sơ cũng được
coi là nhân vật khá có tiếng tăm trong ngành, cô được công ty lớn về đồ trang
sức lôi kéo trọng dụng. Công việc chính của Giang Đào Đào là làm tài vụ cho một
công ty nước ngoài, ngoài ra mỗi tuần có ba buổi tối, cô đến một sàn nhảy làm
người nhảy mẫu cho sàn. Ước mơ lớn nhất của cô là kiếm được nhiều tiền để phá,
để cả ngày lang thang trong các siêu thị lớn của thế giới để tiêu tiền. Hiện
nay, ba phòng ngủ của căn hộ này, có một phòng chuyên chứa quần áo, túi xách,
giày dép, nước hoa của Đào Đào. Câu châm ngôn của Giang Đào Đào là trên thế
giới này đàn ông là loại động vật thay đổi thất thường nhất, chính vì thế phụ
nữ cần phải đối xử tốt với chính mình! Bỏ tiền ra để mua niềm vui cho chính bản
thân mình. Đào Đào giống với mẫu người làm việc trong ngành thời trang, cô là
tín đồ của thương hiệu thời trang Prada.
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng kiểu Âu gần khu vực Bắc Thìn, như thường lệ, Vân
Hạ Sơ gọi suất bít tết mà mình thích nhất. Sau đó liếc Triệu Chí Hàm đang ngồi
đối diện, trông anh ưu tư như đang có tâm sự gì đó. Ánh đèn trong nhà hàng mờ
ảo, anh đang chăm chú xem thực đơn, cặp mi dài rủ bóng xuống mí mắt dưới. Vân
Hạ Sơ than thầm trong lòng, hình như có ai đó nói rằng đàn ông có lông mi dài
rất đa tình, nhưng Triệu Chí Hàm đối xử với cô không vồ vập cũng không thờ ơ,
mà thay đổi thất thường.
Đã nhiều lần, Hạ Sơ hạ quyết tâm sẽ chia tay, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười rạng
rỡ của Triệu Chí Hàm, cô vừa cắn môi vừa giậm chân: Thôi, thôi, tuổi tác cũng
không còn trẻ trung gì, lấy ai cũng thế thôi. Điều quan trọng, Triệu Chí Hàm
dung mạo bình thường, anh ấy c