
liếm môi, đúng
là nực cười, cô đã nhắc mình là vì sinh tồn hãy bỏ sự tôn nghiêm đi,
nhưng cô đã không làm được.
Lớn lên ở cô nhi viện Phúc Lợi, cô đã đánh nhau với những đứa trẻ khác để bảo vệ lợi ích của mình. Khi đi
học, cô rất chăm chỉ, thường làm giúp việc cho nhà ăn của trường, đi đôi giầy vá học thể dục, rất nhiều lần cô bị chửi, bị cười nhạo. Những lúc
đó cô đã nhắc mình gác bỏ sự tôn nghiêm, chỉ vì để sinh tồn! Mãi cho tới sau này, khi nhận ra rằng, sự tôn nghiêm không phải là bị người khác
cười nhạo vì quần áo cũ rách, không biết trang điểm, mà là vì không được gọi cha, gọi mẹ một cách đàng hoàng, và đến bây giờ thì cô hiểu ra rằng sự tôn nghiêm là sự trong sạch của mỗi con người, không cho phép bị bôi nhọ bừa bãi.
Hôm sau, Cố Hứa Ảo chờ từ sáng sớm đến buổi trưa,
từ buổi trưa đến buổi chiều tối mà vẫn không thấy điện thoại đổ chuông.
Cuối cùng cô buồn bã từ bỏ ảo tưởng, khóa cửa đi ra ngoài. Thời tiết đầu đông, mới bảy, tám giờ trời đã tối đen, bầu trời lác đác sao, ánh trăng mờ ảo, gió đêm rất lạnh, Cố Hứa Ảo cúi đầu dựng cổ áo khoác lên.
Bất ngờ ánh sáng từ một chiếc đèn xe chiếu trước mặt cô, một thân hình to
lớn đi ngược ánh đèn, tiến tới trước mặt cô, giọng bông đùa: “Lần này là cô tìm đến tôi đấy nhé!”.
Cố Hứa Ảo nhìn, thì ra đó là Bùi Trung Khải . Cô lên xe của anh, hơi ấm điều hòa rất dễ chịu.
“Tôi cứ tưởng là anh không tới”.
“Máy bay hoãn chuyến (*), vừa về tới nơi”. Bùi Trung Khải dựa vào ghế lái, vặn người.
Cố Hứa Ảo quay đầu sang, nói: “Anh có thể gọi điện đến để ngày mai nói cũng được mà”.
“Khó khăn lắm cô mới chủ động gọi đến một lần, nên đến sớm vẫn là hơn”.
Những lời của Bùi Trung Khải nhắc Cố Hứa Ảo nhớ đến chuyện mà hôm nay
muốn nói, đang định mở miệng thì Bùi Trung Khải đã cắt lời: “ Ăn cơm
trước đã, cô cũng chưa ăn cơm mà”.
Dường như Bùi Trung Khải rất
đói, anh gọi rất nhiều há cảo nhân tôm, mỳ xào và ăn gần hết. Nhìn Cố
Hứa Ảo chỉ khẽ uống mấy hụm nhỏ, anh chau mày, nói: “Cái kiểu ăn uống
như thế này chẳng trách bây giờ không khác gì người sắp chết”.
(*): Đúng phải là "hàng không quản chế" nhưng dịch thế tất gây hiểu nhầm cho độc giả Việt
Dưới ánh đèn, dù Cố Hứa Ảo đã mặc áo khoác, nhưng trông vẫn rất gầy, Bùi
Trung Khải nhìn kỹ khuôn mặt cô, gầy hơn hẳn hồi còn đang làm hạng mục
của, đôi gò má vốn hơi cao, bây giờ càng nổi rõ hơn, khiến khuôn mặt
nhọn hẳn lên.
Cố Hứa Ảo chẳng còn tâm trạng nào đấu khẩu với Bùi
Trung Khải, cô đặt chiếc bát sang bên, hỏi: “Anh có thể cho tôi biết sự
việc được không?”.
“Ở đây không tiện nói”. Bùi Trung Khải thanh toán xong, đứng dậy, ra hiệu cho Cố Hứa Ảo đi theo anh.
Chiếc xe chạy đến một con ngõ và dừng lại. Lúc đó Cố Hứa Ảo mới nhận ra đó là nơi mà cô đã tới lần trước – nhà của Bùi Trung Khải. Chiếc xe đỗ ở
gara, không xuống xe, Bùi Trung Khải cầm chiếc chìa khóa xe đứng ngoài
cửa, nhìn Cố Hứa Ảo không nói gì.
“Tôi không vào đâu”. Cố Hứa Ảo kiên quyết, trong lòng dậy lên một mối lo mơ hồ.
“Tôi cũng không nói ở đây. Cô quyết định đi”. Bùi Trung Khải ra khỏi gara, nhìn Cố Hứa Ảo từ từ xuống xe, rồi khóa cửa gara lại.
Cố Hứa Ảo đi theo vào trong nhà, bên trong rất ấm, Bùi Trung Khải cởi
phăng chiếc áo gió ném sang một bên, rồi quay lại nhìn cô, Cố Hứa Ảo
đứng trước cửa, hai tay cho vào túi áo, mắt nhìn anh, nói: “Bây giờ thì
nói được rồi chứ?”.
Bùi Trung Khải mỉm cười, nhưng không nói gì,
Trên bàn bày một bộ đồ trà, anh chậm rãi đun một bình nước bên cạnh, rồi nhấc chiếc ấm trà bằng gốm màu nâu lên, giội nước sôi, sau đó cho trà
vào, rồi lại giội nước sôi một lần nữa, những chiếc cốc uống trà cũng
bằng gốm màu nâu, sau khi tráng qua nước sôi, anh rót trà vào đó, rồi
mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có muốn uống một chén không, ngon lắm?”.
“Rốt cuộc là anh nói hay không?”. Cố Hứa Ảo giữ nguyên tư thế như lúc mới vào nhà, không hề nhúc nhích.
“Nói chuyện thì cũng phải có kiểu của nói chuyện”. Bùi Trung Khải nhấp một
ngụm trà. Dường như Cố Hứa Ảo cũng kịp đưa ra một quyết định, cô bước
tới, ngồi xuống chỗ đối diện với Bùi Trung Khải.
“Tôi muốn nói
chuyện khác trước”. Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo một cái, “Ví dụ như cô được một người cho một món tiền, sự việc này không được tiết lộ ra
ngoài, cô muốn tôi nói gì bây giờ?”.
“Nếu như anh đã không thể nói ra, vậy vì sao anh lại còn nhận lời?”. Mặt Cố Hứa Ảo đỏ bừng.
“Chuyện này đã qua rồi, cô cố chấp truy vấn đến cùng như vậy làm gì. Thực ra, có lẽ cô cũng đã phần nào biết đó là chuyện gì?”.
“Đúng vậy, tôi có thể đoán được một chút, nếu chuyện này chỉ dừng lại ở Nhạc
Trung thì có lẽ tôi đã không truy hỏi, có điều đến bây giờ nó vẫn còn
ảnh hưởng tới danh dự của tôi ở Giai Dịch”. Dường như thấy mệt, lưng của Cố Hứa Ảo không thẳng đơ nữa mà từ từ dựa vào ghế. Không khí trong nhà
rất ấm, nhưng trong lòng cô thì rất lạnh, “Đến bây giờ, tôi chỉ muốn tìm một đáp án khiến mình hiểu rõ ràng mà thôi”.
Trong phòng chỉ có
ánh đèn tỏa ra từ chùm đèn trên trần nhà, khuôn mặt Cố Hứa Ảo chìm trong bóng tối, mặc dù Bùi Trung Khải không thấy rõ khuôn mặt cô, nhưng an