
người,
vì cô rửa sạch tay cũng rất ôn nhu. Nhất là lúc rửa những vết thương đặc biệt
cẩn thận, vào lúc này lại giúp cô bôi thuốc, động tác tỉ mỉ như vậy cùng thái
độ hung thần ác sát bây giờ rất không giống nhau.
Anh không phải là vẫn còn giận cô sao? Vì sao lại dịu dàng với cô như thế? Mà
cô bởi vì sự dịu dàng khó có của anh mà tim đập thình thịch! Khi anh tháo bỏ
mặt nạ nghiêm nghị biểu hiện sự tỉ mỉ thì lúc này anh là không đủ uy hiếp, cũng
làm cho cô bỏ lòng phòng bị có thể cẩn thận quan sát anh.
Lông mi của anh rất dài, rất đẹp, giữa hai lông mày có dấu vết của nếp nhăn,
chứng tỏ anh không phải là người thường xuyên tức giận mà chính là có thói quen
nhíu mày, cô đoán hai loại tình huống đều có. Hơn nữa, cái mũi anh tuấn rất có
hình, cùng Thang Mỗ • Khắc Lỗ Tư rất giống, có đường cong. Khẽ mím môi môi mỏng
đường cong rõ ràng, đan vào vô tình cùng kiên quyết, đích xác là vô cùng... mê
người.
Anh nhìn như vô tình lại thật giống như có tình? Người đàn ông như vậy không
nên quỳ gối vì cô. *chắc đang quỳ sức thuốc*
Cô không nhịn được hỏi ra lời,”Anh có phải hay không lo lắng tôi lưu lại vết
sẹo khiến anh mất thể diện, cho nên mới có lòng tốt giúp tôi rửa sạch thoa
thuốc?”
Thật ra thì trời mới biết cô bình thường sẽ không ngốc tới mức này, nhưng ở
trước mặt Phương Nghị cô lại luôn như vậy, nhìn đến anh chậm rãi giương mắt thả
ra băng hàn lãnh, Linh Nhi lập tức hiểu cô hỏi một vấn đề ngốc nghếch, mà lần
này có lẽ không phải là chuyện giận một bữa, mặt của anh thoạt nhìn giống như
định đem cô bóp chết.
“Nhưng nếu không phải là lo cho vết thương trên người em trước, tôi nhất định
sẽ cho em biết, chọc tới người của Phương Nghị kết quả thê thảm là như thế nào,
món nợ này trước thiếu, chờ em thương lành tôi sẽ giúp em đòi.”
Cô cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt bởi vì sợ mà càng thêm trắng bệch.
“Lên giường ngủ.” Anh ra lệnh.
Linh Nhi bất an ngủ ở trong ngực anh, đêm qua kinh hồn rõ mồn một trước mắt,
lại bị người đàn ông bên cạnh uy hiếp, hiện tại bảo cô sao ngủ được?
Chỉ là chuyện vừa đúng ngược lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi cô rất nhanh
tiến vào mộng đẹp. Phương Nghị si nhìn cô ngủ, thỉnh thoảng thấy cô bởi vì nỗi
khiếp sợ vẫn nỉ non bất an, lúc này anh sẽ ôm chặt cô, lấy ấm áp bàn tay vuốt
mặt cô che chở, thỉnh thoảng hôn trán cô ở bên tai nhẹ giọng an ủi, cô bởi vì
an ủi mà lắng đọng bất an, trong ngực anh tường hòa an tĩnh ngủ.
Nếu như cô không có ngủ, cũng sẽ không bỏ lỡ chân tình duy trì trăm năm khó lộ
trên gương mặt Phương Nghị, anh tinh tế in lại vô số nụ hôn trên mặt của người
phụ nữ trong ngực, đau lòng với chuyện cô gặp, may mắn cô bình an vô sự. Nhìn
vết tím bầm trên người cô thì trên mặt anh hiện ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có,
anh sẽ không bỏ qua cho tên làm tổn thương cô, cho dù phá lệ vận dụng quyền thế
cùng tài lực, anh cũng muốn tra ra người này!
Chọc tới người của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho!
Bất kể Linh Nhi có nguyện ý hay không, Phương Nghị bá đạo quyết định cô nhất
định ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ chỉ có thể ở trong phạm vi anh nhìn thấy. Cô
muốn kháng nghị, lại cuối cùng khuất phục trước anh, tâm bất cam tình bất
nguyện đợi tại trong căn hộ. Cũng có lẽ là sợ đối mặt ánh mắt của bạn học, hơn
nữa cách cuộc thi chỉ còn mười ngày, nên thượng iến độ lên một lượt rồi, cho
nên anh nên cũng không kiên trì như vậy, theo ý của anh ngoan ngoãn đợi tại
trong căn hộ đọc sách.
Mà Phương Nghị phương diện này là thầm vận dụng sức ảnh hưởng ở chính quyền và
các quan lớn, ép buộc hội đồng quản trị T nhìn thẳng chuyện này, khiến cho trên
hội đồng quản trị khủng hoảng, toàn lực phối hợp điều tra, cung cấp tất cả hoàn
cảnh của sinh viên và giáo viên. Căn cứ vết máu hóa nghiệm tìm ra nhóm máu,
sàng chọn ra những người có chung nhóm máu, phân loại theo thứ tự ưu tiên, cuối
cùng lấy DNA tra ra nghi phạm là chuẩn bị nghỉ học, vì bảo vệ danh dự của Linh
Nhi, công khai dưới tình huống một tội danh khác, theo trừng phạt của Phương
Nghị, tóm lại, kết quả rất thê thảm là được.
Những thứ này đều không cho Linh Nhi biết bí mật xử lý, vì khiến cô an tâm,
Phương Nghị vẻn vẹn cho cô biết tin đã bắt được tên du côn. “Bắt được?” Cô kinh
gạc hỏi, không có báo án, không có bút lục, thậm chí ngay cả đầu mối đối phương
cũng không cung cấp, cảnh sát như thế nào bắt được sắc lang?
“Không tệ, chọc tới người của tôi sẽ không thể ung dung bên ngoài quá lâu.”
“Là anh gây áp lực bắt cảnh sát tra án?” Lấy tính tình của anh cùng quyền thế
rất có thể sẽ làm như vậy.
“Cảnh sát chẳng qua là từ bên cạnh hiệp trợ, tôi tự nhiên có phương pháp xử
lí.”
“Làm sao có thể?”
“Thế nào không thể nào? Em dám nghi ngờ năng lực của tôi?”
“Tôi không phải là ý này, tôi chỉ là –” tính khí người đàn ông này thật rất
kém.
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt sắc bén khóa cô không thả.
“Chẳng qua là không thể tin được có người như anh thần thông quảng đại, khiến
tôi sùng bái muốn đầu rạp xuống đất.” Cô âm thầm thở dài.
Phương Nghị vì lời của cô trong nháy mắt giật mình, rồi sau đó hân hoan ôm cô