XtGem Forum catalog
Hồng Nhan

Hồng Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326544

Bình chọn: 10.00/10/654 lượt.

t người mà cũng là thiên chi kiêu tử.

Tình thế lúc này rất khó xử, Tiêu Phàm không biết nên nói gì với Phương Quân Di. Vì muốn dạy Tế Tuyết thả diều nên hắn đã chọn chỗ vắng người qua lại, bây giờ tự nhiên mọc ra mấy tảng đá cản đường đúng là mất hứng.

- Nàng cũng tới đây?

- Hôm nay là ngày cuối của hội diều, thiếp đã cho người vào cung tìm vương gia từ sớm nhưng nghe nói vương gia đã đi rồi. Lâu nay vương gia bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, thiếp định nhân dịp này giúp vương gia thư giãn một chút, không ngờ… -Cô ta dừng lại không nói tiếp, vẻ mặt ủ rũ đáng thương khiến Thẩm công tử đứng bên cũng cảm thấy bất bình. Hắn dù gì cũng coi Phương Quân Di như muội muội.

Tế Tuyết ở trong lòng Tiêu Phàm khó chịu túm chặt vạt áo hắn. Nói thế nào Phương Quân Di cũng danh chính ngôn thuận là thê tử của Tiêu Phàm, còn nàng… nhất định người ngoài nhìn vào đều coi nàng là hồ ly tinh mê hoặc phu quân của người ta.

- Hừ, bản vương đi đâu lại phải báo cáo nàng sao?

Sắc mặt Phương Quân Di chuyển sang tái mét, cô ta xiết chặt chiếc khăn trong tay, đôi mắt to rưng rưng sắp khóc đến nơi, vẻ yếu ớt đáng thương này đúng là rung động lòng người.

Yến Nhi quan sát tình hình xung quanh, danh tiếng Phương gia chốn kinh thành có ai không biết. Phương Thiếu Lăng có thể coi là đã giúp hoàng thượng giành lấy nửa thiên hạ, nếu gây dựng được quan hệ với Phương gia thì sau này cô ta hô mưa gọi gió gì chẳng được.

Tiếc là Phương Thiếu Lăng chưa bao giờ đến mấy chốn ăn chơi đàng điếm nên cô ta định từ Thẩm công tử mà tiếp cận hắn, lần này gặp được Phương Quân Di quả thật là trời giúp. Người xung quanh đều nói rằng Phương Thiếu Lăng đối với Phương Quân Di vạn phần yêu thương, hắn sao có thể để muội muội chịu uất ức.

- Người ta vẫn nói chỉ thấy người mới cười, ai biết người cũ khóc. Yến Nhi hôm nay đã chứng kiến thế nào là nhan sắc chưa tàn mà tình đã bạc.

Tế Tuyết suýt chút nữa thì lên tiếng phản bác, cô ả này mặt còn dày hơn cả tường thành, là ai lúc nãy cố quyến rũ Tiêu Phàm bây giờ lại làm ra vẻ chính nghĩa. Cô ta rõ ràng muốn lấy lòng Phương Quân Di, bằng không thì sao một kỹ nữ dám mở miệng nói ra những lời châm chọc ấy với Bình Nam vương.

Tiêu Phàm đột nhiên bật cười, đôi mắt hoa đào không ngừng đánh giá Yến Nhi từ đầu đến chân. Hắn tuấn mỹ như vậy, lúc cười rộ lên mê hoặc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khiến Yến Nhi là nữ tử chốn phong nguyệt cũng đỏ mặt ngượng ngùng.

- Yến Nhi của Bách Hoa lâu, bản vương nhất định sẽ nhớ kỹ! –Một câu này vô cùng ngắn gọn mà lại đầy đủ ý tứ mờ ám khiến cho cả Thẩm công tử và Phương Quân Di đều đen mặt.

Nam nhân mà nói sẽ nhớ kỹ một nữ nhân là có ý gì, đương nhiên là có gian tình. Tiêu Phàm thành công chuyển hướng mũi nhọn khỏi Tế Tuyết.

Đáng tiếc Phương Quân Di cũng không ngốc, cô ta thấy hắn lúc nào cũng ôm khư khư Tế Tuyết trong lòng, còn không để nàng lộ mặt thì đã biết quan hệ giữa hai người không đơn giản là qua đường.

- Vương gia, vị cô nương này là ai vậy? Thiếp thấy hơi quen.

Trái tim Tế Tuyết khẽ nảy lên. Cô ta thấy nàng quen? Sẽ không phải là nhận ra gì chứ, đều tại Tiêu Phàm cả, đang yên đang lành lại đòi đi chơi, kết quả là thế này đây. Nếu để cô ta nhìn thấy dung mạo nàng thì nhất định sẽ nhận ra nàng chính là Hoàng đế ngày nào cũng ôm mặt lạnh ngồi trên ngai vàng.

- Người của bản vương không cần nàng hỏi thăm!

Không khí vô cùng nặng nề, Thẩm công tử thấy Tiêu Phàm rõ ràng không có ý định nể mặt Phương Quân Di liền lên tiếng giảng hoà.

- Hôm nay là ngày vui, cả vương gia và vương phi đều ở đây chẳng phải là ý trời sao! Vị cô nương này hẳn là hồng nhan tri kỷ của vương gia, vương phi gặp mặt luôn thì càng tốt, sau này nếu cô nương có vào vương phủ thì hai người sẽ là tỷ muội thân càng thêm thân!

Chỉ vài câu đơn giản đã nhắc nhở Tế Tuyết vị trí của mình, nàng chỉ là kẻ thứ ba, cho dù có ở cạnh Tiêu Phàm thì cũng không phải chính thất, nàng còn phải gọi Phương Quân Di là tỷ tỷ.

Tiêu Phàm thấy nàng không thoải mái thì lo lắng hỏi:

- Sao vậy?

Tế Tuyết mím môi không đáp. Cả người nàng đột nhiên bị bế lên.

- Ta đi trước! –Hắn ném lại một câu cho có rồi nhanh chóng mang nàng đi khỏi đó, cũng chẳng bận tâm xem Phương Quân Di có thái độ gì.

Bây giờ nàng và hắn danh bất chính ngôn bất thuận, hắn lại không muốn để nàng bị uất ức, tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp đối với Phương Quân Di thì tốt nhất là tránh xa cô ta, đợi tới khi hắn loại bỏ được Phương Thiếu Lăng thì nữ nhân này cũng không cần phải giữ lại nữa.

Thảm cỏ xanh mượt êm ái làm Tế Tuyết rất dễ chịu. Nàng ngắm nhìn bầu trời xanh, lắng nghe tiếng chim líu ríu trên tán cây gần đấy. Trời đã sang thu, thời tiết mát mẻ làm người ta buồn ngủ.

Tất nhiên là nàng không ngủ được, chẳng ai ngủ nổi khi có người đang hôn lên khắp mặt mình.

- Tiêu Phàm! –Nàng bực bội phàn nàn.

Hắn ừ hử một tiếng rồi lại tiếp tục chiếm lấy môi nàng. Tế Tuyết bất lực đành thuận theo ý hắn.

Thật ra nàng cũng thích cảm giác ở trong vòng tay hắn, thích những lúc bọn họ thân mật, tất cả đều nói cho nàng biết hắn yêu nàng.

Nhưng nàng còn có thể giữ hắ