pacman, rainbows, and roller s
Hồng Nhan

Hồng Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326673

Bình chọn: 8.00/10/667 lượt.

giờ chỉ còn là đau đớn đến rơi lệ.

Tử Y đi phía sau Tế Tuyết, khẽ thở dài nhìn bóng lưng nàng. Đối với chuyện của bọn họ hắn hoàn toàn bất lực. Tế Tuyết và Tiêu Phàm đều đặt hết tâm tư lên người kia, bởi vì quá yêu, quá để tâm nên lại càng tổn thương sâu sắc.

Khung cảnh náo nhiệt xung quanh làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.

Hôm nay có rất nhiều cô gái trẻ đi về hướng cổng thành, trên tay họ còn cầm theo những mảnh lụa nhỏ màu đỏ, vừa đi vừa nói chuyện trêu đùa nhau.

Tử Y tò mò hỏi thăm một bà lão bán hàng bên đường.

- Vị công tử này chắc là người nơi khác phải không? Các cô gái ấy đi cầu nhân duyên đấy. Ở ngoài thành có một ngọn núi gọi là núi Tam sinh, đi hết một trăm chín mươi chín bậc thang lên đỉnh núi sẽ thấy một tảng đá rất lớn và một cây cổ thụ, đó là đá Tam sinh và cây nhân duyên. Các thiếu nữ kinh thành đều tin rằng chỉ cần viết tên mình và tên ý trung nhân lên một dải lụa đỏ rồi buộc lên cây nhân duyên thì sẽ trở thành vợ chồng ba đời ba kiếp, ân ái tới già, răng long đầu bạc. Sáng nay cây nhân duyên đột nhiên nở hoa rực rỡ, lại trùng với ngày thành hôn của Bình Nam vương, công tử nói xem có phải điềm lành không, vì thế mà rất nhiều người vội vã lên núi Tam sinh để cầu nhân duyên đấy.

Tử Y kín đáo quan sát vẻ mặt Tế Tuyết, nàng đang chăm chú nhìn những cô gái vội vã đi về cổng thành.

- Nàng có muốn lên núi Tam sinh không?

Tế Tuyết lắc đầu, hàng mi dày hơi cụp xuống.

Nàng lên đó thì biết cầu gì đây, người nàng yêu đã thành thân với người khác, nàng còn có thể cầu cùng hắn phu thê ba đời ba kiếp sao? Ngay cả một kiếp này cũng là hữu duyên vô phận, làm sao còn mong đợi kiếp sau.

Tới trạch viện đổi lại quần áo rồi trở về hoàng cung. Suốt cả quãng thời gian đó nàng đều không mở miệng nói lấy một câu, Tử Y lo lắng nhìn nàng, hắn biết vẻ ngoài bình tĩnh của nàng không bình thường, y như một cái vỏ rỗng không ý thức.

Vừa về tới hoàng cung thì một cái bóng xanh bổ nhào tới, suýt chút nữa húc ngã Tử Y, may mà hắn nhanh chân né qua một bên.

- Tử Y, ở Phù Sa phát hiện Thạch liên hoa. –Thanh Y vừa nói vừa thở phì phò.

Tám mươi năm trước trong giang hồ đồn đại về Thạch liên hoa, nghe nói nó là loài cây được mang về từ thành Bất tử, có thể cải tử hoàn sinh, là chí bảo không gì sánh kịp. Nhưng cũng đã tám mươi năm Thạch liên hoa chìm trong bóng tối, không ai chứng minh được nó thật sự tồn tại. Nếu thứ cây này có thật thì…

Tử Y nhìn Tế Tuyết đã đi cách mình một quãng xa. Hắn vì nàng đau lòng, nàng lại vì một người khác mà rơi lệ.

- Hồng Y, ta phải đi ít ngày, ngươi ở lại chú ý bảo vệ Hoàng thượng! –Hắn cẩn thận dặn dò Hồng Y. –Nhớ đúng giờ phải nhắc Hoàng thượng uống thuốc, ta ghi lại trong giấy rồi, còn nữa… những chuyện có liên quan đến Bình Nam vương thì ít nhắc tới thôi.

Hồng Y trợn mắt há mồm nhìn tờ giấy kín đặc chữ, gật đầu như giã tỏi. Người trong thiên hạ không ai đáng sợ như Tử Y, lỡ mà hắn có sai sót gì thì Tử Y chắc chắn sẽ khiến hắn thê thảm gấp mấy trăm lần so với Thanh Y năm đó.

Sau khi xác định Hồng Y đã thuộc hết những việc cần làm Tử Y mới yên tâm rời đi. Hắn ngoái lại nhìn về hướng Tế Tuyết khi nãy, không còn thấy bóng dáng nàng nữa. Hắn hình như luôn để lỡ mất nàng.

Nàng không yêu hắn, không thuộc về hắn thì có sao! Hắn yêu nàng là được, tình yêu đó ngay từ đầu đã định sẵn là của riêng hắn.

—————————————————————————————————-

Tế Tuyết ngồi thẫn thờ bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm. Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua tán cây tạo thành những chấm sáng lung linh trên mặt đất.

Sau đêm nay hắn sẽ là phu quân của người khác, không còn là Tiêu Phàm của nàng nữa.

Tế Tuyết nhẹ nhàng trải một tờ giấy trắng lên mặt bàn, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến bài Vô đề của Lý Thương Ẩn.

Tương kiến thời nan biệt diệc nan

Đông phong vô lực bách hoa tàn

Xuân tàm đáo tử ty phương tận

Lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can

Hiếu kính đản sầu vân mấn cải

Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn….

( Khó gặp nhau cũng khó xa nhau

Gió xuân không đủ sức đành để trăm hoa tàn úa

Con tằm đến chết mới nhả hết tơ

Ngọn nến thành tro mới khô nước mắt

Sớm mai soi gương buồn cho tóc mây đã thay đổi

Đêm ngâm thơ mới nhận ra ánh trăng lạnh lẽo…)

Bài thơ này còn hai câu cuối nhưng đột nhiên không muốn viết nữa, nàng chán nản gác bút lên nghiên.

- Vì nhớ ta nên viết bài thơ này sao?

Giọng nói trầm ấm quen thuộc phả vào bên tai làm Tế Tuyết giật mình. Hắn sao có thể ở đây? Đêm nay là đêm động phòng của hắn.

Nàng ngoảnh đầu lại vừa lúc kề sát vào gương mặt Tiêu Phàm. Đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười nhìn nàng.

Tế Tuyết bối rối quay mặt đi, phát hiện bài thơ trên bàn nàng vội vàng cuộn tờ giấy lại, muốn cất đi thì Tiêu Phàm cười nói:

- Không cần xấu hổ, ta đọc hết rồi.

- Ta không xấu hổ, chỉ là thuận tay viết thôi.

Nàng tức giận đứng dậy đi cách xa khỏi hắn. Mỗi lần ở gần Tiêu Phàm đầu óc nàng lại bị hắn làm rối loạn. Hắn tập kích bất ngờ kiểu này nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, không làm cách nào chống đỡ được.

Tiêu Phàm nhanh chóng giật tờ giấy từ tay nàng, đáp lại cái trừng mắt của Tế Tuyết hắn làm ra vẻ tự nhiên t